Vết thương ở cổ tay khá nghiêm trọng, gõ bàn phím cũng hơi đau, cô ấy đã nắn xương, cũng bối cao dán rồi, chỉ là không biết lúc nào mới khỏi.
Đúng lúc này, có người ấn chuông cửa, cô ấy tưởng là người giao hàng tới, nên còn chưa nghĩ kỹ đã mở cửa rồi.
Nhưng không ngờ, người đang đứng ngoài cửa là Lệ Nghiêm.
Phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là đóng cửa, nhưng bị anh ta chặn lại, không kịp nữa rồi.
Lệ Nghiêm cấy mạnh đẩy cửa ra, sau đó đi vào không gian riêng tư của cô
Lần đầu tiên anh ta tới đây.
Anh ta đưa mắt quan sát một lượt, căn phòng rất nhỏ, một phòng khách một phòng ngủ.
Nhưng Bạch Thư Hân bố trí rất ấm áp, xem ra sau này cô ấy muốn ở đây lâu dài rồi.
"Anh còn tưởng chỗ này sẽ là ổ chó cơ."
"Bây giờ anh đang tự tiện xông vào nhà dân, anh sẽ không biết luật mà vẫn phạm luật đâu nhỉ!".
"Em là em gái anh."
"Anh.."
Bạch Thư Hân hơi tức giận, nhưng lại không thể phản bác.
"Anh xem, em đã tự bôi thuốc rồi, em khỏe như vậm, nhảy được chạy được, có phải là anh nên đi ra rồi không?"
"Không thể"
"Anh, cái người này sao lại như này hả.."
"Anh tới chăm sóc em." "Xin đấy, chỗ em chỉ ở được một người."
"Anh ngủ sô pha, anh không ngại. Nếu em không nỡ thì có thể cho anh ngủ giường, em ngủ sô pha. Đừng giảng đạo lý với anh, em căn bản không có đạo lý để nói lại đâu. Nếu em không muốn anh trói em lại, hoặc bịt miệng em lại, em hãy ngoan ngoãn ngồi đây cho anh."
"Ngày thường, đúng là cái gì anh cũng chiều em, nhưng bây giờ em bị thương rồi, anh không thể tùy em nữa. Tốt nhất là em đừng có nói lời vô ích với anh, cũng đừng làm gì ngoan cố chống lại anh, trong mắt anh, đó đều là lấy trứng chọi đá."
"Ngoan ngoãn ngồi yên, đây là mệnh lệnh."
Anh cất tiếng, thanh âm trong trẻo lại lạnh lùng, mang theo uy nghiêm
Bạch Thư Hân lập tức sợ luôn.
Mỗi lần mình vừa xảy ra chuyện, thể nào Lệ Nghiêm cũng vào chế độ cứng.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, Lệ Nghiêm từ mắt mèo nhìn ra, sau đó hỏi là
"Đây chỉ là một người giao hàng, anh có thể đừng căng thẳng như thế được không hả, cứ như thể phim chống khủng bố vậy."
Lệ Nghiêm không có trả lời ngay, anh mở cửa lấy hàng, sau đó mới lên tiếng: "Em không có ý thức cảnh giác, em một cô gái, lẻ loi một mình sống ở đây. Vừa nãy anh ấn chuông, em chẳng thèm hỏi đã mở cửa, em không sợ anh là người xấu hả?"