Cô đã gọi một phần đồ ăn, một đồ uống, với cả khoai tây chiên, cánh gà và đậu đỏ.
Dương Hiệp chưa bao giờ gặp cô gái nào ăn khỏe như thế này.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì cũng hơi ngại, cô quên mất, bữa cơm đầu tiên này có hung hăng quá không nhỉ, gọi nhiều thế này, lát nữa lúc bạn nam trả tiền liệu có khó xử lắm không nhỉ?
"Có phải tôi ăn hơn nhiều đúng không, lát nữa để tôi trả tiền cho, thật ngại
quá."
"Làm gì đến lượt cô trả tiền, con trai và con gái ra ngoài ăn cơm... tất nhiên là con trai trả tiền rồi."
Dương Hiệp nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Nhưng tôi ăn nhiều lắm đấy." Hứa Minh Tâm băn khoăn nói.
"Không, không sao, nuôi... nuôi được." Giọng nói của anh ta càng ngày càng bé, cuối cùng suy nghĩ đã nhanh chóng chân vào lòng rồi.
Hứa Minh Tâm không nghe được mấy chữ đằng sau, cô không khỏi có chút nghi hoặc.
Sao đột nhiên anh ta lại đỏ mặt vậy hả? Tại sao?
Lúc Hứa Minh Tâm ăn, Dương Hiệp hỏi: "Sao cô không hỏi tôi, tôi... tại sao tôi muốn gặp cô?"
"Tôi cứ bảo là hình như tôi quên mất cái gì rồi, vừa nãy ăn tập trung quá. Mặc dù chúng ta chung một trường, nhưng tôi chưa từng gặp anh nhá, chắc anh cũng chưa từng gặp tôi nhỉ?" "Đúng là chưa từng gặp, nhưng tên cô thì như sấm bên tai tôi." Dương Hiệp cười đôn hậu, lần này đột nhiên nói chuyện lưu loát hẳn lên. "Từ sau khi page trường đăng xì căng đan của cô, tên của cô cả trường đều biết hết cả rồi. Sau này có chứng minh được trong sạch, chuyện này xem như kết thúc. Nhưng con trai
khoa kỹ thuật chúng tôi đã phát động cuộc bình chọn hoa khôi trường học, có rất nhiều người đã chọn cô."
"Tôi cũng đã bầu cho cô một phiếu, nhưng đáng tiếc... cuối cùng không có thăng cấp, cô xếp hạng ba. Tôi cảm thấy thẩm mỹ của bọn họ có vấn đề, cô phải được hạng nhất mới phải."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì không nhịn được mỉm cười, cô nói: "Sau đó thì sao? Tại sao anh muốn gặp tôi?"
"Mấy hôm trước, cô được nhà họ Ngôn nhận làm con gái nuôi, tôi mới có dũng khí, tôi nghĩ... chúng ta đủ để môn đăng hộ đối rồi."
"Cái gì?"
"Nếu mà là trước đây, có lẽ bố tôi ghét cô, nhưng bây giờ, thân phận của cô đã rất xuất chúng. Nếu tôi muốn qua lại với cô, chắc chắn bố tôi đồng ý, cho nên tôi mới lấy can đảm muốn hỏi cô.."
"Cô cảm thấy tôi thế nào, làm bạn trai... hoặc chồng tương lai có thích hợp không?"
"Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng rồi."
Hứa Minh Tâm xấu hổ từ chối.
Chuyện tình cảm, không thể cưỡng cầu.
"Hả? Thế à, là tôi suy nghĩ không chưa chu đáo."
"Thế tôi... còn có thể ăn không?" Hứa Minh Tâm nhìn một bàn đồ ăn ngon ở trước mặt, yết ớt hỏi.
"Ăn đi ăn đi."
Tuy Dương Hiệp có hơi nhụt chí, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Hứa Minh Tâm, thì tiêu tan hết mọi sự bực bội.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!