"Bố, con còn có thể cưới được VỢ sao?" Ngôn Hải có hơi chua xót nói.
Ngôn Dương an ủi con trai, ông ta nói: "Đi thư phòng bố, bố có lén giấu nửa bình rượu ngon, hai bố con chúng ta chè chén một trận."
Sau đó, hai người đi vào phòng bếp, Ngôn Dương lén lút lấy ra nửa bình rượu ở trong giả
sách.
"Bố lại dám giấu rượu sau lưng mẹ hả?"
"Xuyt, chẳng phải ông đây vì con sao? Nếm thử đi, rượu có thể giải được muôn sầu đấy!"
Thế là bố con đổi ẩm.
"Bốsao con chẳng giống bố tí nào vậy, năm xưa bố theo đuổi mẹ con mặt dày lắm mà. Sao con mưa dầm thấm lâu cái này của bố nhiều năm nhiều vậy rồi, cũng không có học được chiêu gì cả, lần đầu theo đuổi con gái, còn theo đuổi thành cái dạng này, thật là thất bại."
Ngôn Hải có hơi ủ rũ nói: "Haiz, con nghe mẹ con đi. Tại bố, không có truyền gen tốt cho con, tất cả là lỗi của bố! Nhưng con hơi giống bố đấy, thích một người, đánh vỡ vách ngăn, giống như thiêu thân lao vào lửa, không biết đau, cũng không biết quay đầu. Cho dù máu chảy đầm đìa, cũng muốn đi tiếp, điểm cuối của con
đường này, chỉ có hai cái. Giống như bố ôm được mỹ nhân về nhà, giống như con buồn bã kết thúc."
"Bố, trong lòng con khó chịu lắm." "Bố biết, mất vợ ai cũng khó chịu, nếu mẹ con rời khỏi bố một ngày, bố cũng khó chịu chết đi được. Nhưng chuyện tình cảm, là chuyện không thể cưỡng cầu, tùy duyên đi. Nói không chừng duyên phận lại tới với con, thứ nên là của con thì chính là của con, thứ không nên là của con, thì không cưỡng cầu được. Nếu mà cưỡng cầu, cũng
sẽ có báo ứng đó, biết chưa hả?"
"Bố, cảm ơn bố nói với con nhiều như vậy. Nào, uống hết chai rượu này, con vẫn là Ngôn Hải, là một Ngôn Hải hoàn toàn mới. Con sẽ càng ngày càng tốt, không vì cô ấy, cũng phải vì chính bản thân con."
"Bố tin con, chắc chắn con sẽ xuất sắc hơn cả Cố Gia Huy!"
Hai bố con chạm cốc với nhau, sau đó một hơi cạn sạch.
Bởi vì trong lòng có người mà mình yêu, cho nên mới ra sức phấn đấu, nỗ lực tiến lên.
Chỉ khi bản thân trở nên càng ưu tú hơn, thì mới sẽ cảm thấy xứng với cô ấy.
Mọi nỗi đau, Ngôn Hải cũng chỉ có thể hòa vào trong rượu này, rồi nuốt vào trong bụng.
Hai người không hề biết, Thẩm Tuệ vẫn đứng ngoài cửa, bà ấy đang lặng lẽ rơi lệ.
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm tới trường học, tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Hâm mộ có, đố kỵ có.
Cô cũng nhìn thấy Tô Hương, người quen cũ, cô ta nhìn mình với ánh mắt hận không thể xé cô ra rồi nuốt vào bụng.
Cô ta thích Ngôn Hải, tất nhiên sẽ bất mãn với chuyện bọn họ ở cùng nhau.
Trong lòng Hứa Minh Tâm run lên, cô sợ có người ném trứng thối, đồ ăn hỏng rồi các kiểu vào người cô.
Dư luận trên mạng vẫn chưa lắng xuống, phía Ngôn Hải thì chẳng có tin gì, cô bồn chồn lo sợ bất an.
Nhưng mà những người đó cũng không dám tùy tiện đối phó mình, dù sao thì sau lưng cô có nhà họ Cố chống lưng cho.
Lần trước, cậu ba Cố xuất hiện ở trường học đã tạo thành uy hiếp.
Anh lại còn đánh tiếng ở văn phòng, nói là cô rất được Cố Gia Bảo quý mến, không ai dám trêu chọc cô.
Hứa Minh Tâm linh hồn táng đảng học hết tiết học, sau đó bị bạn cùng phòng vây quanh.
"Đù, cậu ở bên học trưởng Ngôn Hải thật hả? Cậu may mắn quá rồi đấy nhỉ? Nhà họ Ngôn đã đồng ý cậu chưa?"
"Mau nói cho bọn tớ biết đi, làm thế nào mà cậu bắt được trái tim Ngôn Hải vậy?"