Hứa Minh Tâm đầu óc rối mù, tỏ vẻ đã mơ hồ rồi.
"Thế anh đã có lòng thành như vậy thì tôi cũng không truy cứu trách nhiệm nữa, cứ giải quyết như thế đi."
"Cảm ơn tổng giám đốc Cố đã rộng lượng, đây là trang phục mà hai cô gái này đã chọn ban nãy, xin hãy cầm lấy."
"Thư Hân, cái này là của cậu." Hứa Minh Tâm đưa luôn cho Bạch Thư Hân.
Không ngờ quản lý lại chọn một bộ quần áo rồi gói lại, sau đó đưa tới: "Đây là một chút tấm lòng nho nhỏ của cửa hàng, mặc dù không so được với bộ quần áo trên người cô, nhưng tùy tiện mặc cũng được."
Hứa Minh Tâm nghe thấy cầu này, cô suýt thì ngất xỉu.
Bộ quần áo mà anh ta vừa lấy là bộ đắt nhất, được trưng bày ở trên ma nơ canh, thế mà anh ta lại bảo là tùy tiện mặc.
Hứa Minh Tâm cũng không dám nhận, ngược lại Bạch Thư Hân đã cầm thay cô.
Hứa Minh Tâm nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi: "Tôi... quần áo mà tôi đang mặc đắt lắm
à?"
"Tất nhiên, ít nhất cũng phải trên ngàn vạn..."
"Anh đợi đã, tôi hơi choáng váng..."
Lần đầu tiên trong đời Hứa Minh Tâm nhận kích thích mà ngất xỉu.
May mà Cố Gia Huy nhanh tay nhanh mắt, nhanh nhẹn ôm cô vào lòng.
Anh bực mình nhìn sang quản lý, tức giận nói: "Anh lắm mồm thế?"
"Tôi..."
Quản lý tỏ vẻ rất là vô tội, sao mà anh ta biết được là Hứa Minh Tâm không biết cơ chứ!
Cố Gia Huy đưa Hứa Minh Tâm về phòng làm việc của mình, anh bảo Lệ Nghiêm đặc biệt tới đây một chuyến, cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tỉnh lại bình thường là ổn.
Lúc này, Cố Gia Huy mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Thư Hân nói: "Thế tôi giao người cho anh, tôi đi trước đây."
Lệ Nghiêm thấy cô ấy bước đi nhanh, anh ta muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo.
Cô ấy không muốn gặp mình, cho nên đang tránh mình.
Ngay sau đó, Lệ Nghiêm cũng rời đi.
Sau khi hôn mê đến tận chiều,Hứa Minh Tâm mới từ từ tỉnh lại, bụng đói kêu vang.
Cô đưa mắt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, cô vẫn chưa rõ mình đang ở đâu,
Đúng lúc này, bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc.
"Em tỉnh rồi à? Có đói không, có muốn đi ăn cơm không?"
"Đầu hơi đau, tôi bị sao vậy? Tôi nhớ..."
"Không có xảy ra cái gì hết."
Cố Gia Huy vội vàng nói.
"Không đúng!" Hứa Minh Tâm nhíu chặt chân mày, cô đã nhớ ra nguyên nhân hậu quả, sau đó đỏ cả mắt, phẫn nộ nhìn Cố Gia Huy: "Đù mỏa, cậu ba Cố! Lúc tôi tiêu mấy trăm vạn của anh, tôi đã cảm thấy mình phá gia lắm rồi, không ngờ quần áo mà anh tùy tùy tiện chuẩn bị cho tôi, lại có giá trên cả ngàn vạn tệ! Anh,
cái đồ phá gia này, tôi vất cả, muốn tiết kiện cho anh, nhưng anh thì hay rồi, tiêu tiền như nước hả?"
Hứa Minh Tâm sắp tức điên rồi, cái mà cô làm gì có phải là quần áo, là nhân dân tệ thì có ấy!
Nếu mà là nhân dân tệ, mặc lên người cố còn vui đấy.
Nhưng bây giờ, cô nhìn bộ quần áo mà mình đang mặc, khóc không ra nước mắt!
"Em mặt rất đẹp."
"Một đống tiền đắp lên người như thế, cho dù là ma lem cũng có thể đắp ra thiên tiến nhá! Cậu ba Cố, sao anh phá gia thế hả?
"Tiêu tiền cho em, tôi vui." Cố Gia Huy mỉm cười nói, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Cô muốn hất ra, nhưng hất không ra.
Cô oán niệm trừng mắt nhìn anh, nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng anh, cô giận mà như đang đánh vào bịch bông.