Chương 17: Tôi không quyến rũ anh ta
“Em có sao không? Sao em lại bất cẩn như vậy?”
Cố Gia Huy cau mày mắng Hứa Minh Tâm nhưng không dám ăn nói một cách thô bạo vì thương.
“Không… tôi không sao.”
Hứa Minh Tâm vội vàng xua tay, ý chỉ không sao, cô không phải là con búp bê tráng men, chỉ cần chạm nhẹ thôi là sẽ vỡ tan tành mây khói.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ngay lập tức cô cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng.
Tại sao Cố Gia Huy lại không mặc quần áo?
Bây giờ, anh đang trong trạng thái trần truồng, trên người vẫn còn sót lại những giọt nước ấm nóng.
“A!”
Cô hét lên và nhanh chóng đưa hai tay bịt mắt mình lại.
Cô vừa xấu hổ lại vừa khó chịu, giọng lắp bắp nói: “Anh… sao anh lại không mặc quần áo, anh rốt cuộc không cảm thấy xấu hổ hả?”
Cố Gia Huy nhìn đôi tai đang đỏ bừng lên vì ngại của cô, thấy vậy, anh không khỏi trêu đùa: “Đây là phòng của tôi, sao tôi lại không thể nude được chứ? Vừa rồi tôi đang tắm, đột nhiên nghe thấy tiếng em hét lên, tôi tưởng có chuyện gì xảy ra nên mới vội chạy ra người. Chính vì thế nên mới mặc kệ tất cả mà đi ra đấy!”
“Anh… anh là đồ biến thái!”
“Biến thái?”
Cố Gia Huy lẩm bẩm liên tục, khoé miệng anh khẽ nhếch lên thành hình bán cung, sau đó anh từ từ ép thân mình mỗi lúc một sát Hứa Minh Tâm hơn.
Cô sợ hãi lùi lại, thuận thế ngã xuống giường, tuy nhiên anh vẫn không chịu dừng lại.
Cô bị Cố Gia Huy đè lên giường, hai cánh tay to lớn của anh khóa chặt người cô lại.
“Anh… anh định làm gì?”
Cô siết chặt tay mình vào người anh, ngăn không cho anh đến gần.
Cố Gia Huy cười xấu xa nói: “Em động vào người tôi rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy, lập tức sợ hãi rút tay về, cơ thể nhỏ bé của cô co lại thành quả bóng tròn, sợ rằng sẽ lại có thêm bất kỳ va chạm thân thể nào với anh.
“Không… tôi không có.”
“Em đang nhìn tôi kìa, em muốn nhìn chỗ nào của tôi hả? Có muốn xem cơ ngực, cơ bụng của tôi hay là…”
Giọng nói trầm ấm và ngọt ngào của anh khẽ truyền tới tai cô, thanh âm đầy quyến rũ, bất giác cô liếc mắt nhìn xuống cơ bụng và cơ ngực của anh.
Và cô đã nhìn thấy…
Huhu, thật đáng sợ mà!
Cô nhắm chặt mắt lại, mong muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
“Huhu… xin anh đừng làm hại tôi, anh có thể mặc quần áo vào trước được không?”
“Cô gái ngốc nghếch này, sau này kiểu gì em cũng sẽ muốn động vào thôi. Được rồi, không trêu chọc em nữa, em thay quần áo đi, lát nữa bác sĩ đến kiểm tra đấy.”
Anh gõ nhẹ vào đầu cô một cái trước khi rời đi.
Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm khi thấy cánh cửa phòng tắm đóng lại.
Khuôn mặt cô đỏ bừng như máu, tim thì như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Thật xấu hổ, thật là xấu hổ mà!
Không lâu sau anh bước từ phòng tắm ra, anh quấn một chiếc khăn tắm ở phần thân dưới, những giọt nước trên người vẫn chưa được lau khô hoàn toàn, từng giọt từng giọt lăn dài trên cơ bắp cuồn cuộn rơi xuống.
Anh vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của mình ra sau khi nó còn ướt, lúc này anh toát lên một vẻ nghiêm nghị.
Có thể là do cô đã quá quen với gương mặt của Cố Gia Huy, nên trong lòng cô luôn cảm thấy gương mặt bị bỏng bên kia của anh không hề đáng sợ chút nào.
Cô luôn có linh cảm rằng đằng sau khuôn mặt đó ẩn chứa một câu chuyện, chắc hẳn anh đã phải trải qua một sự việc khủng khiếp nào đó nên mới để lại trên mặt anh dấu vết không thể xóa mờ này.
Cô chìm trong suy nghĩ mà không hề biết rằng người nào đó đã đi đến bên cạnh mình từ lúc nào.
"Nếu em còn tiếp tục nhìn tôi như thế, tôi sẽ không khách sao nữa đâu!"
Anh ghé sát tai cô thì thầm, hơi thở ấm nóng trực tiếp phả vào tai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!