Anh lại ăn tiếp cánh gà cổ vịt, ăn một lúc, thế mà anh thấy rất ngon.
"Kia là cái gì?"
"Cá đậu phụ, anh muốn nếm thử không?"
"Ừ, cho tôi một cái."
"Cái kia thì sao?"
"Cái này á, cá khô."
"Cho tôi cả cái đó đi!" Càng về sau, Cố Gia Huy còn chẳng hỏi tên nữa, trông thấy cái gì muốn ăn, anh rất là chủ động lấy luôn.
Khương Tuấn nhận được tin của Cố Gia Huy thì vội vàng tìm nhân viên cứu hộ đến, bọn họ vội vội vàng vội chạy đến đây, trong lúc đó Cố Gia Huy ngồi trên chiếc đệm cói, ăn mỳ với Hứa Minh Tâm.
Một mặt thì nói: "Cái này có ăn được không", một bên thì rất thành tạo bỏ một cái vào trong hộp mỳ ăn cùng.
Khương Tuấn trợn mắt há hốc mồm, đây có còn là ông chủ không ăn đồ ăn khói lửa nhân gian nhà anh ấy nữa không hả?
Đội trưởng cứu hộ ở đằng sau cũng trố mắt đứng nhìn: "Bây giờ có cần chúng tôi cứu không? Sao tôi lại cảm thấy đi vào còn quấy rầy bọn họ nhỉ?"
"Yên lặng quan sát..."
Khương Tuấn nói.
Thế là mọi người đợi ở trong cái đình phía bên ngoài, bị thống ăn cẩu lương.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã ăn xong hộp mỳ, Hứa Minh Tâm cũng hài lòng thỏa dạ, cô thu dọn túi rác một chút.
"Haiz, tôi vẫn muốn ở đây với anh thêm một lúc nữa, nhưng mà đội cứu hộ đã tới rồi, chúng ta xuống núi thôi."
"Nếu em thích, lần sau chúng ta lại đến tiếp."
"Cũng đúng, đi thôi."
Dưới sự dìu đỡ của Cố Gia Huy và đội cứu họ, Hứa Minh Tâm thong thả xuống núi, bác sĩ được được gọi tới.
Cô nhìn thấy Lệ Nghiệm thì sửng sốt, sao anh ta cũng đến đây rồi vậy.
Lệ Nghiệm giúp cô xử lý miệng vết thương, anh ta bảo cô chú ý về chạm nước và đi đường, khoảng một tuần là có thể khỏi.
Lệ Nghiêm làm xong, anh ta nói: "Cô có thấy Thư Hân không? Tôi với con bé nói chuyện điện thoại, con bé ầm ĩ với tôi mấy câu xong thì cúp máy, tôi còn không biết con bé đang ở đâu."
"Lần này anh tới là để tìm Thư Hân à?"
"Vừa đến đã gặp cô bị thương, xem ra duyên phận của chúng ta cũng không mỏng."
Cố Gia Huy ở bên cạnh nghe thấy câu này, trong lòng hơi khó chịu.
"Cậu với cô ấy duyên phận rất mỏng."
Anh không nhịn được xen mồm vào.
Lệ Nghiêm thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, yên lặng.
"Minh Tâm, bây giờ em ở đây nghỉ ngơi, tôi tìm Lệ Nghiêm có việc."
Cố Gia Huy khẽ nhíu mày, vội vàng nói, sau đó anh kéo Lệ Nghiêm đi.
Vừa đi ra khỏi cửa, anh ta liền nhận ra là Cố Gia Huy không thích hợp, trên trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi lạnh cũng chảy ra.
"Cậu sao vậy?"
"Hình như tôi ngộ độc thực phẩm rồi."
Một tiếng sau, Cổ Gia Huy đi ra khỏi bệnh viện gần đó, anh đã rửa ruột rồi uống thuốc, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Lệ Nghiêm đưa anh về rồi nói: "Tôi đề nghị cậu nằm viện thêm thì tốt hơn,
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!