Chương 1074
Ôn Thanh Vân xúc động đến nỗi suýt rơi nước mắt. “Nói cho chị biết tại sao em lại thay đổi nhiều như thế?” Cô ấy vội vàng hỏi.
Đồ trong tay anh ta đã bị lấy đi, Ôn Thanh Vân vội vàng kéo anh ta ra ghế sô pha để trò chuyện. “Chị… Muốn biết thật ư?” Khóe môi anh ta lại cong cong nụ cười chua xót, có thể thấy được anh ta đã phải trả giá rất nhiều để có được sự trưởng thành này. “Chị rất muốn biết rốt cuộc em trai chị đã trải qua những chuyện gì, nói cho chị biết đi được không?”
“Chị, em đã học được một nguyên lý đó là khi trở mạnh mẽ rồi mới có thể bảo vệ được người mình yêu quý. Từ trước đến nay chị luôn là người bảo vệ em, bây giờ đến phiên em bảo vệ chị và Cổ Cổ. Hơn nữa em sẽ không dừng lại ở đó, em muốn mình trở nên mạnh mỡ hơn nữa, giống với anh Gia Huy, em… Muốn làm một chuyện. “Liên quan tới cô bé kia chứ gì? Cô bé tên Bạch Thư Hân đúng không?”
“Chị biết ư?” Ôn Ngụy Phong hơi ngạc nhiên nói. “Ừm, nghe Gia Huy nói là em thích cô bé ấy lắm đúng không? Thế cô bé ấy thì sao?” Ôn Thanh Vân hỏi cực kì cẩn thận, sợ chạm đến nỗi đau của em trai mình.
Trông anh ta thế này thì chắc kết quả cũng không khác những gì cô ấy đoán là bao, chắc chắn không phải là kết quả tốt. “Em… Có phải là em quá kém cỏi không… Anh ta nhìn Ôn Thanh Vân và cười tự giễu nói: “Dường như từ nhỏ đến lớn em chưa từng trở nên vĩ đại hay xuất sắc bao giờ, thế thì em không xứng có người thích ư?”
“Bậy nào, em trai chị là người xuất sắc nhất! Nói cho em biết nhé, dù anh rể của em còn sống thì trong mắt chị em vẫn là người tốt nhất!”
“Bởi vì… Chị là chị gái em, chị gái nhìn em trai khác với cách người con gái khác nhìn em. Bọn họ có thể nhìn thấy khuyết điểm của em còn chị chỉ có thể nhìn thấy ưu điểm của em…”
“Biết vậy chị đã không để em rời khỏi nhà, chuyện quá khứ đả trôi qua rồi, em sẽ có một tương lai tốt hơn với một người khác.” Ôn Thanh Vân khó chịu nói. “Không thể có được… Trong mắt em thì cô ấy chính là người tốt nhất. Cũng như anh rể trong mắt chị vậy, anh rể luôn là tốt nhất, tất cả những người đàn ông ngoài kia đều thua kém. “Thằng nhóc này, em học người nào không học lại đi học theo chị? Chị đã thua không còn thuốc nào có thể cứu chữa được, chị nhận. Thế nhưng em là một người đàn ông, tại sao em lại quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế?” Ôn Thanh Vân hơi nóng nảy.
Anh ta cười cười, nụ cười đó khá là chua “Em nghĩ… Em cũng không còn thuốc nào xót. chữa nổi.”