Chương 97: Kế hoạch
Chiếc xe màu đen dùng bãi cỏ lau làm nơi ẩn thân từ từ dừng lại. Bốn người đồng loạt xuống xe, trừ Kiều Hạ Linh thì tất cả trên tay đều cầm theo một khẩu súng lục phòng thân.
Nơi đây là một nhà xưởng bỏ hoang, rêu mọc xanh tường, xung quanh tất cả đều là cỏ tươi dài đến ngang người. Cách đó không xa còn có một con sông nhỏ với màu nước đen ngòm không thấy đáy, bốn phía xung quanh lẫn bề mặt của nó đều là rác thải sinh hoạt, thậm chí còn có cả xác lợn chết hay gia súc được vứt bừa bãi. Mùi hôi thối của nó chưa cần đến gần mà chỉ cần nhìn thôi đã biết kinh khủng đến mức nào.
“Nơi đây rất lý tưởng để phi tang xác chết.” Trương Thiên huýt sáo nói.
Kiều Thanh gật đầu tán thành. Đích thị là địa điểm rất lý tưởng. Bán kính năm trăm mét gần đây không có người ở, con đường dẫn vào đây duy nhất lại dẫn thẳng ra trục đường chính. Nói cách khác, nếu không có việc gì bất đắc dĩ sẽ không có ai đi qua nơi này. Kết hợp với mùi hôi thối từ dòng sông kia, sợ là xác chết dù có bị ném một tuần cũng chưa chắc có người phát hiện được.
Loại nhà xưởng bỏ hoang này ở Giang thành muốn tìm không khó nhưng tuyệt đối không phải nhất thời có thể tìm ra. Ấy vật mà thời gian tên đó phát hiện ra việc bọn họ gắn thiết bị theo dõi lẫn thời gian ra mệnh lệnh trừ khử Kiều Mai đều nhanh một cách bất thường. Chính xác mà nói thì còn chưa đến năm phút.
Thứ này nói lên điều gì?
Đó là tên cầm đầu kia đối với địa hình của Giang thành vô cùng am hiểu và thành thạo. Như thế rất có khả năng người này là người của Giang thành. Trường hợp xấu nhất là thuộc về ba gia tộc còn lại, muốn dùng thế lực trong bóng tối âm thầm đối phó với Kiều gia.
Bốn người cẩn thận lấp trong bụi cỏ lau gần nhất, dùng ống nhòm để quan sát tình hình bên trong.
Ở cửa có một tên đang canh gác, trên tầng trệt có một tên, bên trong do tầm nhìn hạn chế lên khó có thể xác định nhưng ướng chừng không quá ba người.
Kiều Mai bị đẩy xuống xe, cô ta đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, sắc mặt tái mét sợ hãi. Cô ta la hét muốn quay về bệnh viện nhưng người vệ sĩ kia không nói một lời, dùng sức kéo cô ta lên tầng hai, tùy ý ném xuống đất. Đến hiện giờ cô ta vẫn chưa phát hiện ra điều không ổn thì quá ngu ngốc. Này nào có phải đến lấy tiền, là đến đưa mạng thì có.
Người đàn ông khoác áo choàng trùm kín người, vẫn là chiếc mũ cụp xuống che đi nửa khuôn mặt, nửa còn lại giấu trong chiếc khẩu trang đen.
“Tao đã nói là cần nhẹ tay mà!”
“Anh có gì gì? Chúng ta không phải nói tốt sẽ giao dịch sao?” Kiều Mai siết chặt nắm tay hét ầm lên.
Vệ sĩ bên cạnh rút súng chĩa vào đầu cô ta cảnh cáo. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại tiếp xúc vào tận chân tóc khiến toàn thân cô ta cứng nhắc, đứng bất động không dám quay đầu.
Nam nhân vẫy tay, ý bảo thủ hạ bỏ súng xuống.
Khẩu súng vừa rời khỏi, chân của Kiều Mai như mất đi tri giác ngã phịch xuống, không ngừng ngồi dưới đất thở dốc, cơ ngực phập phồng liên tục, không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Cô ta bò đến chỗ của nam nhân kia, nước mắt giàn dụa khẩn cầu: “Cầu xin anh tha cho tôi đi được không? Dù anh có bắt tôi làm trâu làm ngựa cả đời này cũng được. Chỉ mong anh tha cho tôi một mạng. Số tiền năm trăm triệu kia tôi không bao giờ dám nhắc đến nữa. Cầu xin anh...”
“Chậc. Mỹ nhân là khóc sẽ không đẹp nữa đâu.” Tiếng tặc lưỡi đầy máy móc vang lên làm cho người ta sởn cả gai ốc, giống như bản thân đang đối diện với một cỗ máy cố tình ra vẻ giống con người.
Kiều Mai vội vã lau nước mắt, cố nặn ra nụ cười.
Ly rượu trên tay của người đàn ông nghiêng một góc một trăm tám mươi độ đổ xuống, những giọt rượu sóng sánh nối đuôi nhau làm ướt đẫm mái tóc đen tuyền, lan theo vùng cổ hạ xuống phấn cổ áo.
Kiều Mai một câu cũng không dám hé răng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, gương mặt vẫn phải duy trì nụ cười giống như được ban ơn.
“Ngon không?”
Kiều Mai vội vã gật đầu: “Ngon. Thật sự rất ngon. Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Người đàn ông quay đầu nhìn đám thuộc hạ đang chăm chăm vào bộ dạng hiện tại Kiều Mai, nhếch môi đầy chế giễu: “Các người thì sao? Có muốn thưởng thức không?”
Kiều Mai bò đến chân của người kia, nắm chặt lấy một bên ống quần, điên cuồng lắc đầu: “Cầu xin anh đừng làm vậy. Tôi biết lỗi rồi! Xin hãy tha cho tôi lần này đi. Cầu xin anh.”