Chương 62: Chơi lớn
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba mươi phút trên xe mà cứ ngỡ đã trôi qua ba mươi năm.
Cố Thịnh nhìn ra cửa kính, ngắm nghía con đường sáng đèn trong đêm tối, ký ức sâu xa của năm nào lại hiện về.
“Con trai, sinh nhật năm nay con thích quà gì?”
“Con muốn đi đến khu vui chơi với cả cha và mẹ, các bạn học ai cũng được đi, chỉ có con chưa đi bao giờ.”
Hai người đang cười nói vui vẻ thì một chiếc xe tải lớn mất phanh lao đến, gương mặt tươi cười của người phụ nữ nháy mắt trở nên trắng bệch, khắp người đều là máu nhưng vẫn cố gắng ôm chặt lấy đứa bé không buông, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của nó nói nói ra những lời an ủi:
“Mẹ không sao… Đừng sợ…”
Chuyện sau đó…
Đứa trẻ đó, trong đêm mưa ôm lấy thân thể của mẹ nó gào khóc, nhưng tiếng mưa quá lớn, át đi tất cả, dòng máu đỏ tươi cũng theo đó mà trôi đi, chỉ còn lại thân xác trắng bệch và yếu ớt.
Đứa trẻ đó mở ra hai tay, nhìn máu tươi tràn đầy trên đó, sợ hãi lùi lại, rồi lại nhìn mảnh thủy tinh đâm ngập vào da thịt của bà, vô vọng chạy đi. Trong đêm mưa, nó khóc tức tưởi, hướng tới ánh sáng mịt mù nơi cuối con đường, tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ nhưng nó đi mãi, đi mãi, đến nỗi ngất đi vì đói mà vẫn không tìm thấy, để rồi con đường trở về nhà ngày một xa.
Đùng... Đoàng...
Tiếng sấm dậy động trời trong đêm, đánh thức con người khỏi hồi ức đen tối nhất.
Đèn đường vẫn chăm chỉ chiếu sáng khắp các con phố, đến từng ngõ ngách lớn nhỏ khác nhau, nhưng chỉ duy nơi đó, không có một ánh đèn nào có thể chiếu tới.
Nếu năm đó, cũng như bây giờ, dưới ánh đèn rực rỡ muôn màu, mẹ hắn liệu có chết uất ức như vậy không?
Đã không biết bao nhiêu lần Cố Thịnh tự hỏi, nhưng câu trả lời vĩnh viễn chỉ là một dấu chấm hỏi, thứ gọi là nếu như kia vẫn mãi mãi là nếu như.
Mây đen kéo đến, che đi những ngôi sao dẫn lối đến thiên đường, những hạt mưa lớn như hạt đậu ào ào đổ, lộp bộp rơi xuống đường, vang lên tiếng lách tách đặc trưng của mùa hè. Mưa mỗi lúc một lớn, như thể một con rồng gào thét trong đêm đen, phát tiết ra hết ấm ức của bản thân.
Ba mươi phút biến thành bốn mươi phút, rồi năm mươi phút, một tiếng sau, cuối cùng cả ba đã về đến nhà.
Cố Thịnh mở cửa, bước xuống, cởi áo khoác ngoài để mưa xối vào người mình, từ từ cảm nhận.
“Ông chủ...” Mạc Nhan cầm theo cây dù lớn, muốn xuống che đi nhưng bị Đình Thủy lắc đầu ngăn cản. Giờ phút này không phải bọn họ nên can thiệp.
Kiều Hạ Linh từ trong phòng khách nghiêng đầu nhìn ra, thấy vậy liền ngẩn người. Trong đêm đen mịt mờ, dưới làn mưa rậm rạp vô tận không nhìn rõ điểm cuối, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì xung quanh, vậy mà dường như cô lại nghe được tiếng gào thét của ai đó, tiếng gào thét bi ai, ấm ức rồi lại kìm nén.
Qua làn mưa, hai người đối diện nhìn nhau, cùng phát ra tiếng cười như hai tên ngốc, Kiều Hạ Linh không biết bản thân vì sao lại cười, có lẽ vì bộ dạng nhếch nhác hiện tại của Cố Thịnh chăng? Chắc là vậy rồi nhỉ?
Nhưng sao tim lại đau quá, như ai đó cầm lấy một con dao hung hăng xẻo đi một miếng, đau đến ớn lạnh, nước mắt lại không ngừng rơi.
Kiều Hạ Linh giang ra hai tay chạy đến, ôm chầm lấy nam nhân vào lòng, vỗ về đôi vai cao lớn của hắn.
Cố Thịnh nhìn cô, đôi mắt tràn đầy tơ máu khẽ nhúc nhích, không nói lời nào mãnh liệt đáp trả, như muốn ghim cả cơ thể của cô vào trong xương máu, vĩnh viễn không tách rời.
“Đừng ôm nữa, anh muốn em nghẹt thở chết hay gì? Mau vào nhà đi. Ướt hết rồi đây này.”
Đứng đã lâu, chân hơi tê nên nhất thời chưa thể bước đi được, Kiều Hạ Linh nhìn thấy vậy bật cười, cúi xuống ôm lấy hắn định nhấc bổng lên, ai dè nam nhân đang đơ như khúc gỗ kia vậy mà nhanh chóng đảo ngược tình thế.
Nằm gọn trong lòng nam nhân, nữ nhân nghịch ngợm cầm lấy cà vạt của hắn thắt thành hình con bướm, sau đó ngẩng đầu, toe toét nở nụ cười.
Cố Thịnh không nói gì, cưng chiều nhìn cô, tùy ý để cô trên cổ mình làm bậy.
Vào đến phòng khách, Cố Thịnh lưu luyến không buông tay, có điều Kiều Hạ Linh lại giống như mèo nhỏ được thả tự do, nhảy tót cái lên lầu, mặc kệ nam nhân vẫn còn đang ướt sũng bên dưới.
Mạc Nhan bên cạnh âm thầm cười trộm, ngay cả Đình Thủy cũng không nhịn được che miệng.
Mọi việc mà Kiều tiểu thư làm đúng thật là ngoài dự đoán, không ai ngờ được.
Triệu quản gia cẩn thận đi đến dò hỏi:
“Thiếu gia, ngài vẫn lên đi tắm thì hơn, nước mưa vào người dễ cảm lắm.”
Tô Nhu bên kia thấy ông chủ dầm mưa, rất chi kỷ đi nấu một bát canh gừng nhưng Cố Thịnh chỉ nhìn một cái, căn bản không có ý muốn đụng tới, cứ một mực ngồi trên sofa, dưới chân ướt đẫm một mảng cũng mặc kệ.
Tất cả mọi người bất đắc dĩ nhìn hắn, này không phải đang giận dỗi vì cô Kiều lên lầu mà không đợi hắn đấy chứ?
Kiều Hạ Linh vào trong phòng tắm, cởi đồ ra xong xuôi mới sực nhớ nam nhân bị cô vứt bỏ dưới tầng, vì thế lại hai chân bốn cẳng chạy xuống, y như rằng thấy hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Cô hùng hổ đi đến đứng trước mắt hắn chất vấn:
“Anh không về phòng thay đồ mà ngồi ở đây làm gì?”
“Em nói anh ngồi ở đây đợi em.” Cố Thịnh ngẩng đầu, mê man nhìn cô, giọng nói rất nhẹ, còn thở ra hơi nóng.
Kiều Hạ Linh giật mình, đưa tay lên trán hắn, cơn nóng bỏng rát khiến cô vội vàng rụt tay lại, quay lại phân phó đám người:
“Mau. Đi gọi bác sĩ, anh ấy sốt đến mức nói mê sảng rồi.”
Cố Thịnh lắc đầu, kiên quyết nắm lấy tay cô phủ nhận:
“Anh không có, rõ ràng là em nói anh đợi ở đây. Không tin em hỏi bọn họ đi, tôi nói có đúng không?” Nam nhân quét một vòng, nhếch mày cảnh cáo.
Mạc Nhan ban đầu lắc đầu sau bị cái nhìn như muốn xuyên thủng của ai đó nhìn đe dọa nên vội vã sửa lại, gật đầu cái rụp, những người khác so với hắn thông minh, so với hắn thức thời nên đã gật từ khi vừa nghe câu hỏi.
Kiều Hạ Linh giật giật khóe miệng. Có cần làm như vậy không? Lời của một người ốm mà thôi, mấy tên này gật đầu ủng hộ cái gì chứ? Tức chết cô mà!
Cố Thịnh phát ngốc, chỉ tay vào đám người lớn tiếng nói: “Em thấy chưa? Bọn họ gật đầu hết rồi đó.”
Kiều Hạ Linh nheo mắt, cảnh giác nhìn hắn, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.