“Chú nói gì cơ? Đi làm á? Anh ấy? Trong bộ dạng bị thương như hiện tại?” Kiều Hạ Linh hai tay chống mạn sườn, đôi mắt phát hỏa nhìn lão quản gia đặt câu hỏi liên tục.
Triệu quả gia rụt cổ, cảm thấy bản thân như bị một con rồng cái khổng lồ phun lửa tra hỏi, vì thế rất thành thật kể lại hết tất cả mọi chuyện.
“Khách quý?”
“Đúng vậy. Một vị khách rất đặc biệt.” Triệu quản gia ý vị thâm trường nói.
Kiều Hạ Linh nhìn ông, cứ cảm thấy lời này có chỗ nào đó không thích hợp.
Khách quý gì mà cần người bị thương nặng đích thân đi đón tiếp chứ?
Nghĩ lại thì mấy ngày này Cố Thịnh có gì đó rất khả nghi, ngày nào cũng đi làm về muộn, trên người còn quanh quẩn mùi hương hoa, dù rất nhẹ nhưng vẫn có thể ngửi thấy.
Không lẽ...
Kiều Hạ Linh mê man suy nghĩ, một ý tưởng nảy ra trong đầu thôi thúc cô cần phải tìm hiểu.
...
“Bao giờ trở về?” Cố Mục nhấp một ngụm trà, nhìn cháu trai không vui hỏi.
“Ở đây còn nhiều việc cần cháu đích thân giải quyết, sau khi xong cháu sẽ về.”
Cốp...
Cố Mục tức giận, lấy gậy đánh thằng cháu trời đánh này một cái, bộ râu dài run lên, tức giận quát lớn:
“Đừng có lệ với lão già này, tôi nói cho anh biết, lần này bất kể thế nào cũng phải trở về.”
Cố Thịnh không nói gì, im lặng nhìn ông, không đồng ý cũng không phản đối.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cuối cùng vẫn là Cố Mục không đành lòng thỏa hiệp trước:
“Được rồi! Không về thì thôi, tôi không hiếm lạ.”
Nhìn gương mặt có mấy phần giống con dâu cũ của cháu trai, Cố Mục lắc đầu thở dài.
Không về cũng tốt, nhỡ về rồi gặp đám người kia, tâm trạng lại không vui.
“Nhưng cũng cứ ở lại đây mãi được, cháu biết đấy, mấy lão già kia đã bắt đầu rục rịch rồi. Ta hiện tại có thể giúp cháu chắn nhưng mấy năm nữa sợ là...”
Sức khỏe của ông ngày một kém đi, con trai tài trí tạm ổn nhưng lỗ tai mềm, thích được nịnh bợ, bị người thổi gió bên tai mấy câu liền không biết trời đâu đất đâu. Người như vậy định sẵn không thể tiếp quản Cố thị, nếu không công ty chỉ có càng ngày càng thụt lùi rồi vĩnh viễn không thể nào ngóc lên được.
Về phần đứa cháu trai còn lại thì không cần nói, di truyền hết tính xấu của mẹ nó, nịnh bợ, ham hư vinh, chuyện gì cũng mang tiền ra giải quyết, đã vậy mở miệng toàn là lời nói dối, không có câu nào là thật. Cũng chỉ có đứa con trai ngốc kia là một mực tin tưởng, chấp mê bất ngộ.
Vẫn là Cố Thịnh thích hợp nhất, vừa là trưởng tử, đã thế muốn thông minh có thông minh, muốn quyết đoán có quyết đoán.
Chỉ được cái cuộc sống lại còn thanh tâm quả dục hơn là ông lão gần đất xa trời là ông đây. Không cờ bạc, không gái gú, không rượu chè, suốt ngày chỉ biết ngồi nhìn một đống tài liệu không có tình cảm.
Thật là, tên nào tên đó không khi nào làm ông bớt lo lắng.
“Đúng rồi, lần này sao ông không báo trước đã đến thế? Cũng không chịu báo cháu một tiếng để cháu đi đón?”
“Công ty của tôi, tôi muốn đến khi nào thì đến, anh cấm được à?” Cố Mục đi dạo quanh căn phòng, nhìn ngó một hồi, thái độ vừa dịu xuống lại trở nên xấu đi, trừng mắt, không nói lời nào cầm ly trà lên uống hết một hơi.
Ông chỉ là muốn bất ngờ kiểm tra xem cháu trai liệu có kim ốc tàng kiều hay không, nhưng xem ra ông định sẵn là thất vọng rồi, đầu gỗ vẫn là đầu gỗ, một chút tiến bộ cũng không có.
“Cháu chỉ lo sức khỏe ông không tốt, đi lại bất tiện.” Cố Thịnh giải thích.
“Biết thế còn không mau tìm ai đó kết hôn sinh con, ít ra cũng để tôi nhìn mặt cháu lần cuối chứ? Đằng này đến ngay cả bóng của cháu dâu cũng nhìn không đến. Nói thật đi, có phải anh bị bệnh kín không?”
Cố Thịnh: “...” Cháu dâu sao? Trong đầu bất chợt hiện lên hình bóng, môi câu lên cười, một màn này bị Cố Mục nhìn thấy, hai mắt như phát sáng, gương mặt già nua giãn ra, không giấu nổi vui mừng hướng cháu trai đòi người.
“Người đâu?”
Thấy cháu trai đáp, Cố Mục nghi ngờ hỏi:
“Vẫn chưa đến tay?”
Cố Thịnh nhìn ông, thành thật gật đầu.
“Vô dụng. Về sau đừng có nói anh là cháu tôi, mất mặt xấu hổ. Nhớ khi xưa ông của anh là thanh niên triển vọng sát gái có tiếng, người theo sếp vài con phố cũng đếm không xuể. Nào ngờ nhìn thấy bà anh liền nhất kiến ***** ****, mỗi ngày một bó hoa, ba ngày một bức thư tình, bảy ngày một lễ cầu hôn, cứ tối đến là chạy đến dưới cửa nhà bà ấy trổ tài ca hát, đến cả mấy con chó trong khu phố còn trầm trồ, thi nhau chạy ra xem. Sau đó ba tháng, chỉ vỏn vẹn khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã đuổi được người đến tay. Còn anh...” Cố lão gia ghét bỏ nhìn cháu trai, lắc đầu ngao ngán, “Kém xa lắc.”
Cố Thịnh: “...”
Hắn nhớ lúc hắn mới về, mỗi lần bà nội nói đến chuyện này lại nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt ai đó đến nơi vậy.
Bà còn nói khi đó bà chấp nhận lấy ông vì để thế giới bớt đi một kẻ sắp bị người ta coi là bệnh nhân tâm thần mới trốn trại, cũng để bản thân và người nhà giải thoát, không phải chịu đựng cái người khùng khùng điên điên mỗi ngày leo vào tường nhà bà hát hò linh tinh để rồi bị chó đuổi ngã phải nhập viện vài lần.
...
Kiều Hạ Linh đứng dưới sảnh, ngẩng đầu, chiến ý hừng hực cháy.
Không phải cô sợ Cố Thịnh sẽ đi gặp người phụ nữ kỳ lạ nào đó đâu mà là cô đang lo cho chân đang bị thương của anh ấy thôi, dù sao xét theo mặt nào đó thì nó cũng vì cô nên mới vậy.
Đúng! Chính xác là thế. - Kiều Hạ Linh tự lừa mình dối người, hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu rồi đi vào.
Thư ký nhìn thấy cô liền đặc biệt vui vẻ, bởi lẽ lần nào phu nhân y như rằng bọn họ có chuyện tốt, ít nhất tối nay có thể sẽ không phải tăng ca rồi!
“Phu nhân đến tìm tổng giám đốc ạ? Vậy thì phiền cô đợi một chút, ngài ấy đang đi gặp khách quý, lát nữa sẽ quay trở lại ngay thôi.”
“Khách quý? Là nữ sao?”
Nữ thư ký nghe xong hơi bất ngờ, chớp chớp mắt, sau nghĩ đến thứ gì liền che miệng cười trộm.
“Cô yên tâm, người đến là nam giới.”
“Tôi... Ý tôi không phải vậy! Tôi chỉ là tiện miệng lên mới... Còn nữa, đừng gọi tôi là phu nhân, gọi Hạ Linh là được.”
Nữ thư ký gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu nhưng ánh mắt kia rõ ràng không cho là vậy.
“Vâng thưa phu nhân.”
Kiều Hạ Linh: “...” Đã nói là đừng có gọi thế rồi cơ mà.
Ngồi đợi một lúc vẫn không thấy người, cô liền nảy sinh ý định muốn tham quan một vòng quanh công ty.
“Chuyện này...”
“Có gì bất tiện sao?”
“Không có, chỉ là hiện tại tôi cần đem tài liệu lên cho tổng giám đốc nên chưa thể dẫn cô đi ngay được.” Thư ký dè dặt nói.
Đây là thời cơ tốt để lấy lòng phu nhân tổng giám đốc đó, cô mà làm thân được với người ta thì cuộc sống sau này không sợ tên sếp đáng sợ nào đó bức ép rồi! Lúc đó nếu bị sếp chèn ép, cô chỉ cần chạy đến ôm chân phu nhân kể khổ, trốn việc còn không dễ dàng à?
Nhưng đời đâu như mơ, tổng giám đốc lại chỉ đích danh cô đem tài liệu đến phòng họp, này cùng quá trùng hợp, không lẽ là do anh ta có khả năng đọc tâm thuật, nghe được tiếng lòng của tiểu thư xinh đẹp như cô đây.
“Thế thì tôi tự mình đi loanh quanh một lúc chắc không sao chứ?”
“Nhưng mà...”
“Yên tâm đi, tôi đi ngay gần thôi, có chuyện gì sẽ gọi điện cho cô sau.” Kiều Hạ Linh cam đoan, giơ điện thoại lắc lắc nói.
“Vậy được rồi.”
Thư ký gật đầu, cầm lấy tài liệu chạy vội đi.
Cô cũng không phải sợ phu nhân thật sự đi lạc mà lo ai đó không có mắt, đắc tội với bảo bối của sếp, lúc đó sếp trách tội xuống thì coi như toang.
Kiều Hạ Linh đi dạo một vòng, ai ai cũng bận rộn nên không mấy để ý đến người lạ mặt là cô, mà có thì chắc cũng tưởng cô là nhân viên mới nên không có ý kiến.
Hử? Mùi này là...
Đi theo hướng mùi hương phát ra, trước mắt xuất hiện một nhà kính trồng hoa mẫu đơn nhỏ, đủ mọi màu sắc. Kiều Hạ Linh thích thú ngắm nhìn.
Đúng lúc này có một cô gái từ phòng bên cạnh bước ra, nhìn cô đề phòng hỏi:
“Cô là ai? Tại sao lại chạy đến nơi này?”
“Tôi nhìn thấy vườn hoa nên tò mò muốn vào xem thử, nếu làm phiền đến cô thì cho tôi xin lỗi.” Kiều Hạ Linh lịch sự đáp lời.
Nói xong liền xoay người muốn đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!