“Cô ấy sẽ không sao chứ?” Cố Thịnh đi đi lại lại bên ngoài hành lang, lo lắng nhìn vào thân ảnh hai mắt nhắm liền bên trong.
Bốn tên bảo tiêu đi theo im như chim cút, không dám hó hé nửa lời. Lần này bọn họ gây ra họa lớn, nếu phu nhân có mệnh hệ gì, mạng của bọn họ coi như xong rồi!
Bác sĩ Hồng cầm tai nghe đi ra, nhìn Cố Thịnh vỗ vai tán thưởng: “Thằng nhóc này được lắm! Mới đó mà đã làm người ta lớn bụng rồi, thế bao giờ mới định cho lão già này uống rượu mừng đây?”
“Thật tốt quá!” Nghe thấy hai người không sao, Cố Thịnh ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, vui mừng đẩy cửa xông vào, lại bị bác sĩ Hồng kéo lấy cổ áo giật ngược lại, “Làm cái gì đấy? Con bé vừa ngủ xong, đừng đánh thức nó. May mà đứa bé trong bụng nó ngoan cường, chịu được giày vò, bằng không dù cú đá kia có đi lệch cũng rất nguy hiểm. Cậu đừng có vào đấy thêm phiền, theo tôi ra một bên, tôi có chuyện muốn nói.”
Cố Thịnh cứ vậy bị ông kéo ra một góc thuyết giảng hơn nửa tiếng đồng hồ, nếu không phải tuổi già sức yếu, không có hơi nói được lâu thì sợ Cố Thịnh còn phải bị ông mắng dài dài.
“Tiểu tử thúi, nhớ hết mấy thứ lão già này nói chưa?” Cố Thịnh gật đầu, gấp cuốn sổ đen trên tay đút vào túi quần, từng cử chỉ đều nâng niu như báu vật.
Bác sĩ Hồng: “...” Lúc trước tên nhóc này bị thương, ông nói đến khản cả cổ mà không thấy nó nghe lọt được mất từ, vậy mà vợ vừa có chuyện, không những cẩn thận nghe còn biết chủ động ghi chép, có tiến bộ.
Lúc bác sĩ Hồng định quay đầu đi, Cố Thịnh đằng sau bỗng cất giọng nhờ vả: “Chuyện cô ấy mang thai, chú có thể giúp cháu giấu trước được không?”
“Con bé vẫn chưa biết?”
Cố Thịnh lắc đầu thở dài: “Cô ấy không thích trẻ con, tự lừa mình dối người rằng bản thân chỉ bị bệnh dạ dày, đã thế còn nhất quyết không chịu đi khám.”
Mạc Nhan từ xa đi đến, ánh mắt nhìn về phía Cố Thịnh, dường như có chuyện muốn nói.
“Ta có chuyện, đi trước đây. Các người ở lại nói chuyện vui vẻ.” Bác sĩ Hồng vốn còn định khuyên thêm vài câu, thấy vậy liền vẫy tay rời đi.
“Ông chủ. Chúng tôi đã tra ra, người tấn công phu nhân.” Vừa nói vừa đưa ra một tấm ảnh, Cố Thịnh nhíu mày nhìn xuống, không chắc chắn thốt ra một cái tên: “Đường Vân?”
Mạc Nhan phủ nhận, “Cô ta là Đường Minh Tú, em gái của Đường Vân.”
Thì ra là vậy. Hắn đối với cô gái tên Đường Vân kia không quen biết, chỉ nghe kể lại từ miệng của mèo con lúc hai người cùng nhau chạy trốn, sở dĩ biết được mặt cô ta cũng là nhờ tấm ảnh Hạ Linh luôn mang theo bên người.
“Vậy chúng ta có cần...” Mạc Nhan làm thủ thế cứa cổ nhìn hắn.
Cố Thịnh lắc đầu, nếu là người khác dám làm vậy, hắn đường nhiên không bỏ qua, nhưng nếu là em gái của Đường Vân thì…
“Cậu cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô ta, xem cô ta liên lạc với những ai.”
Chuyện năm xưa được phía cảnh sát phong tỏa kín kẽ, tên nạn nhân không hề được công bố rộng rãi, vì liên quan đến nhiều cán bộ có máu mặt, hồ sơ thậm chí còn bị niêm phong lại, một người thường như Đường Vân căn bản không thể nào biết được. Cho nên Đường Vân nhất định có vấn đề, hay nói đúng hơn là người sau lưng có ta có vấn đề.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”
Chưa đi được mấy bước đã bị Cố Thịnh gọi lại: “Tôi cho cậu đi à? Quay lại đây, có việc quan trọng hơn cần cậu giải quyết.”
“Ông chủ có gì phân phó?”
“Khụ... Chuyện đó... Cậu cầm theo tờ giấy này về Cố gia gọi thêm người, cùng với Đình Thủy đi giải quyết vấn đề trong này. Nhớ kỹ, tìm người nào kín miệng một chút, nếu dám để hở ra một câu, xử phạt không tha.”
Bàn tay cầm lấy tờ giấy mỏng mảnh tưởng chừng có thể ngay lập tức bóp nát của Mạc Nhan run lên. Tờ giấy này rốt cuộc chứa đựng bí mật quan trọng gì mà ông chủ phải trịnh trọng như thế?
Mà hơn cả, việc quan trọng như vậy lại để cho hắn gánh vác, như vậy không phải nói người mà ngài ấy tín nhiệm nhất chính là hắn sao?
Tinh thần Mạc Nhan dâng cao, cúi gập người chín mươi độ, khóe mắt ươn ướt cam đoan: “Ngài yên tâm. Tôi dù có chết cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Kẻ nào dám ngăn cản, giết không tha.”
Người đi ngang qua bị giọng điệu hùng hồn của hắn dọa chạy mất, ánh mắt kinh tủng không dám quay đầu, như thể sau lưng bọn họ chính là hồng thủy mãnh thú.
Cố Thịnh: “...” Cái tên này sao càng ngày càng không đáng tin cậy chút nào, biết vậy đã kêu Đình Thủy đến đây một chuyến.
“Biết rồi thì đi đi.”
“Vâng thưa ngài.”
Cố gia.
Mạc Nhan vuốt ve tờ giấy bảo bối trên tay, một chân dẫm lên ghế, giống như mấy tên nhóc choai choai ngày xưa lần đầu nhìn thấy thánh chỉ của vua bắt đầu huyên thuyên đủ kiểu.
“Đã hiểu chưa? Đây là nhiệm vụ bí mật ông chủ giao cho chúng ta. Còn nữa, có biết vì sao lại là cho tôi mà không phải cho mấy người không?” Mạc Nhan đắc ý, hất cằm về phía Đình Thủy mặt lạnh ngồi ở ghế đối diện, vô cùng vênh váo.
Đám đàn em khó hiểu lắc đầu.
“Xùy... Mấy cái tên ngu ngốc này, sao cái gì cũng không hiểu thế hả? Đó là vì ở trong lòng của ông chủ, tôi là thuộc hạ trung thành và đắc lực nhất. Đâu như ai kia, suốt ngày nhàn nhã, không có việc gì làm.”
Vừa nói, Mạc Nhan vừa nhìn Đình Thủy, tưởng rằng tên kia sẽ tức nổ đom đóm mắt, ai dè chỉ nhẹ nhàng ngáp dài một cái, còn cố tình kéo cà vạt lệch qua một bên để lộ bờ ngực màu đồng rắn chắc, bộ dạng lả lơi không thể chấp nhận nổi.
Mạc Nhan nghiến răng ken két nhìn lại, nhớ đến chuyện mấy hôm trước, cơ thể không hiểu sao lại nóng lên, hai bên má đỏ lên, trừng mắt nhìn người kia.
Đình Thủy nhếch môi cười cười, con heo ngốc này xem ra sắp bị hắn tóm được rồi!
“Nhan ca, anh nóng hay sao mà mặt đỏ lên hết rồi!” Một tên đàn em quan tâm hỏi.
“Đúng là có hơi nóng.” Hắn phe phẩy tay, không nhịn được tiếp tục lén lút nhìn ai đó, nhưng khi bốn mắt chạm nhau liền mất tự nhiên quay đầu.
“Vậy thì ông chủ rốt cuộc giao chuyện gì cho chúng ta làm vậy hả?”
Mạc Nhan chột dạ gãi đầu: “Chuyện đó tôi cũng không biết, nhưng nhất định nó rất quan trọng, bằng không đã không dặn dò kỹ như vậy.”
Đình Thủy nhíu mày, so với tên heo ngốc này thì hắn hiểu Cố Thịnh hơn một chút, ông chủ bình thường làm việc quyết đoán, mệnh lệnh đưa ra úp mở kiểu này hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Đình Thủy không nói gì, giật lấy tờ giấy kia, xoay người một mình xem, khóe miệng giật giật, vo tờ giấy lại, giả bộ đút tay vào túi quần lấy ra điện thoại, đi thẳng ra ngoài. Mạc Nhan tức giận vội vã đuổi theo.
“Alo... Ông chủ ạ! Vâng, ngài có gì phân phó?”
Mạc Nhan vừa nghe thấy là Cố Thịnh gọi đến liền sợ mất mật, trong đầu tự giác nhớ đến những ngày tháng trong ngục tối, ánh mắt sa sầm lại.
Đình Thủy vỗ đầu hắn, hắt cằm ra lệnh: “Chúng mày về hết đi, ông chủ hạ lệnh mới, chỉ để tao và Mạc Nhan làm chuyện này.”
Mắt thấy con heo nào đó định đứng dậy phản bác, Đình Thủy vội vã luồn tay ra đằng sau véo eo cảnh báo.
Đàm đàn em không hiểu ra sao, nhìn nhau nhận lệnh rời đi.
Mạc Nhan giãy ra khỏi bàn tay của Đình Thủy, hùng hổ chất vấn: “Anh làm cái gì vậy hả? Sao lại đuổi hết người đi?”
“Mở ra xem.”
Mạc Nhan giật lấy tờ giấy, hai mắt không dám tin nhìn nội dung trong thư, chớp chớp mắt, cắn môi không nói gì.
Cái gì mà mệnh lệnh quan trọng chứ? Toàn là lừa đảo.
Tức giận ném tờ giấy xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt chữ điền vì tức giận mà thêm mấy phần trẻ con. Mắt hồ ly của người bên cạnh quét tới, kìm lòng không được kéo xuống hôn lên.
Mạc Nhan trừng lớn hai mắt, giãy giụa liên hồi.
“Ngoan ngoãn chút đi, bằng không tôi gọi đám đàn em lại cho chúng chiêm ngưỡng cái gì gọi là mệnh lệnh quan trọng nhé.” Đình Thủy chưa thỏa mãn liếm khóe môi.
Mạc Nhan im lặng, không dám hé miệng, ngoan ngoãn đưa ra đầu lưỡi phấn nộn cùng nam nhân dây đưa, khi cả hai tách ta, Mạc Nhan không có kinh nghiệm bị hôn đến mềm oặt nằm trong lòng của Đình Thủy thở hổn hển.