Từ trong hộp lấy ra một bức ảnh cũ nát, Kiều Hạ Linh vuốt ve gương mặt non nớt mãi dừng lại ở tuổi mười ba của cô bé chính giữa, u sầu nói không thành lời. Đây là hình gia đình của một trong số những cô bé bị bắt vào đường dây buôn bán nội tạng với cô năm xưa, chị ấy có một cái tên rất hay: Đường Vân.
Lúc bị bắt, cô chỉ là một cô nhóc bảy tuổi hiếu động không sợ trời không sợ đất, suốt ngày náo loạn ầm ĩ, vẫn là chị gái này bên cạnh chia cho cô kẹo vất vả lắm mới giấu đi được của bản thân để dỗ cô ngoan ngoãn, tránh đi được nỗi đau thể xác.
Cô vẫn còn nhớ đêm hôm đó, một tên côn đồ có sở thích ấu *** đến chọn người, chị ấy sợ cô bị hắn nhìn chúng liền vừa khóc vừa đánh cô mấy bạt tai, cố gắng để mặt cô sưng phù khó coi. Mấy lần như vậy, những tên trông coi biết được liền đánh chị ấy một trận, cơ thể không chỗ nào lành lặn.
“Tiểu Linh, đừng khóc. Lần sau không có chị ở đây, nhớ phải biết bảo vệ bản thân.”
Kiều Hạ Linh lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má. Thù của chị ấy cùng với những đứa trẻ vô tội khác, cô nhất định sẽ đòi lại. Mười năm lăm đã trôi qua thì sao chứ? Giờ đã biết được kẻ đầu sỏ là Ninh Mộ Hàm, cô nhất định sẽ bắt bà ta trả cái giá thật đắt. Nhưng trước tiên vẫn phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của chị ấy đã.
“Cậu giúp tớ tra thông tin về một người được không?” Kiều Hạ Linh lật lại mặt đằng sau của tấm ảnh, đọc lại thông tin đã lưu từ mười năm lăm trước, bàn tay đâm vào da thịt, ký ức mơ hồ lại sắc nét hiện về.
Đầu dây bên kia, Lạc Linh lấy chìa khóa treo ở trước ngực, mở két sắt rút ra một tập hồ sơ vẫn còn mới.
Kể từ ngày Hạ Linh nhớ lại, Kiều Thanh đã cho cô điều tra lại tư liệu của tất cả những người bị mất tích cùng lúc với cậu ấy năm xưa, vốn định đưa cho cậu ấy từ lâu lại vì nhiều việc mà quên mất. Lần này cậu ấy hỏi lại, chỉ sợ muốn tìm đám người đó trả thù.
Lạc Linh thở dài, từ đó rút ra tập tư liệu về người tên Đường Vân, gửi qua mail.
...
Xe dừng lại trước cửa trung tâm thương mại dưới trướng Kiều thị, Kiều Hạ Linh bước xuống, quay đầu ra lệnh cho đám bảo tiêu: “Các người ở lại đây, tôi vào trong một lát.”
“Phu nhân, ông chủ ra lệnh cho chúng tôi phải theo sát bảo vệ cô không rời nửa bước. Nhỡ may cô có chuyện gì, chúng tôi gánh không nổi. Mong cô thông cảm.” Một người đứng ra lên tiếng.
Kiều Hạ Linh nhíu mày, khí thế lạnh lẽo lan tỏa liếc nhìn hắn, “Thông cảm? Ông chủ của các anh tối nay ngủ giường hay ngủ đất phụ thuộc vào quyết định của mấy người đó. Các người liệu mà làm.”
Nếu Cố Thịnh muốn chơi trò giam lỏng, được thôi, để anh ấy tự mình chọn, dù sao ngủ một mình thoải mái, muốn giang chân thế nào thì giang chân thế đó, bớt một người, đỡ chật chỗ.
“Chuyện này...” Bảo tiêu lau mồ hôi trán, phu nhân so với ông chủ càng khó chơi, bọn họ rốt cuộc lên chọn cách nào đây?
Đi vào thì đắc tội phu nhân, mà không vào lại đắc tội ông chủ.
Dù chọn cách nào, bọn họ cũng là bên chịu thiệt, thôi thì áp dụng phương châm nóc nhà trên hết. Bọn họ bình thường thà đắc tội bạn bè, cấp trên còn hơn đắc tội mấy con cọp cái ở nhà, vậy thì suy ra ông chủ chắc cũng không ngoại lệ, dù sao người xưa có câu “đội vợ lên đầu trường sinh bất tử”, nên là cứ gọi điện cho ông chủ để xin phép vậy.
Tiếp đó bốn người nhìn nhau, ai cũng không muốn làm công việc có độ nguy hiểm cao thế này nên đành dùng trò oẳn tù xì làm điều kiện.
Triệu Long - người to lớn nhất nhưng cũng nhát gan nhất trong nhóm thua cuộc, gương mặt như tro tàn cầm lấy điện thoại, dưới sự cổ vũ của ba người anh em, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.
“Cô ấy nói vậy sao?” Cố Thịnh xoay ghế, ánh mắt đưa về phía trung tâm thương mại ở nơi xa, ngón tay gõ lên đùi không ngừng suy ngẫm.
“Dạ vâng. Vậy chúng tôi...”
“Chiều theo ý của cô ấy đi.”
Triệu Long nhìn về phía Kiều Hạ Linh gật đầu. Bốn người quay lại trong xe.
Kiều Hạ Linh đi dạo một một vòng, dừng chân lại trước khu đồ ngủ, mắt thấy một cô gái thân hình gầy yếu đứng ở cuối cửa hàng, che giấu nét mặt vui vẻ đi vào.
Hai nhân viên đứng gần đó nhìn thấy một thân đồ hiệu trên người cô liền vui vẻ đến tiếp đón, còn nhiệt tình tư vấn.
Kiều Hạ Linh xua tay, ngỏ ý không cần: “Xin lỗi. Tôi muốn tự mình xem trước.”
Người nhân viên đứng tuổi hơn nghe vậy liền mỉm cười đi ra, chỉ có cô gái trẻ kia vẫn không cam lòng đi theo Kiều Hạ Linh, mặc cô có cần hay không, coi bản thân thành dân chuyên nghiệp không ngừng bên cạnh nịnh nọt.
Kiều Hạ Linh dừng lại trước một quầy hàng không mấy bắt mắt, vuốt nhẹ bộ váy ngủ bằng lụa màu đỏ, vừa nhìn đã cảm thấy ưng ý, cô đánh mắt về phía nữ nhân viên gần đó, thân thiện hỏi:
“Xin chào. Có thể tư vấn cho tôi về mẫu này không?”
Cô gái kia bất ngờ, cúi gập đầu chào lại, ánh mắt nhịn không được lén lút đánh giá. Cô ta chỉ là nhân viên mới, bình thường chỉ tiếp mấy vị khách đàn chị không muốn tiếp vì quá mức khó tính hoặc là bộ dạng nghèo nàn, vì thế mà thành tích kinh doanh của cô luôn không tốt, đã mấy lần bị quản lý gọi vào trách mắng, dọa rằng nếu thành tích còn không cải thiện thì sẽ đuổi việc luôn.
Cô gái khi nãy bám theo lần nữa mặt dày đi đến, “Vị phu nhân này, Minh Tú chỉ là nhân viên mới, không có kinh nghiệm, vẫn để tôi giúp ngày tư vấn đi. Nếu phu nhân đây muốn...”
Kiều Hạ Linh quay đầu, tay chắp trước ngực, nhìn vào cô gái kia lớn giọng: “Tôi đến đây vài lần, nhân viên mặt dày như cô tôi lần đầu tiên thấy. Nếu trình độ nghe hiểu có vấn đề thì đến bác sĩ khám, đừng ở đây làm phiền người khác.”
Tưởng cô không nhìn được ra mấy chiêu trò của cô ả sao, hùa nhau cướp khách của người mới, trung tâm này càng ngày càng khó coi, chốc về phải bảo bố già chỉnh đốn lại mới được, dưới chân Kiều thị có loại nhân viên thế này, cô nhìn thôi đã thấy bẩn mắt.
“Chuyện đó... Tôi chỉ là...” Cô gái kia ôm mặt khóc lớn, thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, mấy người gần đó tụm lại hóng chuyện.
Quản lý nghe thấy ồn ào đi ra, nhìn thấy Kiều Hạ Linh, hai chân đều bị dọa cho mềm nhũn, “Tiểu thư, rất hân hạnh được gặp mặt. Tôi là Trình Noãn, quản lý của cửa hàng. Nhân viên không biết chừng mực, để tiểu thư tức giận, tôi thành thật xin lỗi. Chút nữa tôi sẽ chỉnh lý lại chuyện này ngay.”
Không hổ là quản lý cấp cao, gặp nguy không loạn, cô gái kia qua cuộc trò chuyện của hai người cũng đoán ra được thân phận của cô, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
“Tiểu thư. Tôi...”
“Được rồi! Nhân viên thiếu chuyên nghiệp như vậy Kiều thị không cần. Ngày sao nếu tôi còn thấy cô ta ở đây hoặc bất kỳ sản nghiệp nào của Kiều thị, tôi sẽ không để yên đâu. Còn nếu có người cố ý bao che, kết cục... Ha hả...” Câu cuối là cô đặc biệt nhìn vị quản lý kia nói ra.
Quản lý cúi đầu, giận mà không dám nói, chỉ có thể “vâng” một tiếng.
Kiều Hạ Linh sau đó quay đầu, mua một hàng gần hai mươi bộ quần áo, tất cả đều tính hết cho Đường Minh Tú.
Trước khi rời đi, cô không quên vỗ vai Đường Minh Tú một cái, ánh mắt lóe sáng ra hiệu.
Mua sắm xong, tâm trạng tốt hơn hẳn, cô để bên cửa hàng gửi đồ về Cố gia, còn bản thân đi xuống gara, tùy ý đứng dựa vào một cây cột chờ người đến. Trên cổ truyền đến cảm giác lạnh toát, một con dao sắc lẹm kề vào, nhưng cô lại thong dong như đã đoán được từ trước.
“Đường Minh Tú, em gái của Đường Vân, năm nay hai mươi tuổi có đúng không?”
Người đằng sau khoác một chiếc áo khoác dài, che kín từ đầu đến chân, không rõ là nam hay nữ, nghe thấy Kiều Hạ Linh gọi tên mình, nét mặt giấu trong lớp áo khoác đen kịt lay động không ngừng.
Quả nhiên không sai. Nếu không phải khi nãy cô ngửi qua mùi hương trên người của cô ta thì nhất thời chưa phát hiện ra.
“Chị Đường Vân nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ có thể tự bảo vệ mình của cô lúc này chắc sẽ vui lắm đấy! Năm xưa chị ấy...”
Tay cầm dao của Đường Minh Tú run lên, “Ngậm miệng lại. Mày không có quyền gọi tên chị tao. Năm xưa nếu không phải do mày, chị tao đã không chết thảm như vậy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!