“Sau này ở nhà đừng ăn loại rác rưởi này nữa. Tôi không thích mùi này.” Khương Khuynh Tâm nhìn đống đồ ăn vặt bị bỏ đi mà đau lòng.
Trời ơi, không hiểu sao trên đời này còn có người không thích mùi đồ ăn vặt. Anh ta có phải bị biến thái không?
Nhưng sự bất lực của cuộc đời buộc cô phải căng da mặt nặn ra một nụ cười nịnh nọt: “Hoắc Hử, anh nói đúng, đây là rác rưởi, sau
này tôi không ăn nữa, tôi nghe lời anh.”
“Cầm gương lên soi lại cái mặt của cô đi, quá dối trá.” Hoắc Hử lười nhìn cô, cùng mèo đi vào phòng. “Hoắc Hử, cả ngày nay anh mệt rồi, có đói không? Có muốn tôi nấu một bát mỳ cho anh không? Tôi nấu ngon lắm.”
Khương Khuynh Tâm mặt dày bước từng bước nhỏ theo sau.
Hoắc Hử dừng lại, tối nay anh đi ăn ờ ngoài, đồ ăn ở nhà hàng đó quá cay nên anh không ăn được nhiều, cô nói tới anh mới thấy
quả thật có chút đói.
Thấy có triển vọng, Khương Khuynh Tâm vội nói: “Tôi nấu mì cho anh, anh đi tắm đi.”
Hoắc Hử lại liếc nhìn cô, ngọn đèn màu cam trên đầu cô càng tăng thêm vẻ ấm áp.
Mười lăm phút sau, Khương Khuynh Tâm nấu một tô mì thanh đạm bưng đến cửa phòng ngủ chính.
Gõ cửa một cái, không ai trả lời. Cô không còn cách nào khác, nhẹ nhàng mờ cửa: “Hoắc Hử,
mì xong rôi đây.”
Trong phòng ngủ không có ai, tấm kính mờ trong phòng tắm phản chiếu một cách mờ nhạt đường nét mơ hồ của người đàn ông.
Cô nhìn có chút thất thần, trong đầu không nhịn được sau khi cởi quần áo người đàn ông kia sẽ thế nào.
Càng nghĩ về nó, mặt cô càng đỏ đến mang tai.
A, không, làm sao trong đầu cô lại có thể nghĩ ra những thứ này
chứ. Khi cô muốn quay người rời đi, cánh cửa trượt đột nhiên mờ ra.
Hoắc Hử từ bên trong bước ra, trên người không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, tóc còn chưa khô, giọt nước từ trên gò má tuấn tú chảy xuống, chui vào trong ngực anh. Đôi mắt cô chuyển xuống theo những giọt nước, hô hấp hơi ngừng lại.
Dù đã sớm biết vóc người anh không tệ, nhưng không ngờ lại tốt như vậy. Da của anh đúng là màu lúa mì, trên người có rất nhiều cơ
bắp rõ ràng, nhưng không quá khoa trương mà có những đường nét rất đẹp. Cơ bắp săn chắc, tràn đầy sức hấp dẫn độc nhất vô nhị của một người đàn ông trưởng thành, nhìn xuống lại là vòng eo khỏe mạnh thon thả.
“Nhìn đủ chưa?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trên đầu cô.
Khương Khuynh Tâm đột nhiên tỉnh táo lại, mặt cô lại xấu hổ nóng lên.
Cô cũng nhìn Lục Quân Ngôn lớn lên từ nhỏ, coi như là trải qua sóng to gió lớn, làm sao có thể phân tâm khi đối mặt với một người đàn ông như vậy chứ. Quá là không có tiền đồ.
“Tôi… Tôi đang mang mì cho anh. Anh mau ăn đi, nếu không mì sẽ không ngon.” Cô vội vàng đặt mì xuống, đang muốn rời đi, không để ý một chút, chân đột nhiên vướng vào thảm, đứng vững không nổi, lảo đảo vài cái rồi ngã về phía trước.
Trong mớ hỗn độn, dường như cô đã nắm được thứ gì đó,
nhưng lại không nắm chắc, rồi nó rơi ra. May mắn thay, ngã trên thảm không đau đớn lắm. Cô mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi chân thon thả và thẳng tắp của một người đàn ông, sau đó…
“A, sao anh lại kéo khăn tắm?”
Lần đầu tiên Khương Khuynh Tâm gặp phải chuyện này, cảm thấy tam quan đều chấn động, cô muốn vươn tay che mắt, nhưng lại phát hiện trên tay còn có thêm một chiếc khăn tắm màu trắng.
Chẳng lẽ vừa rồi cô hoảng sợ thất thố mà kéo khăn tắm của anh sao?
“Cô nói tôi kéo khăn tắm làm sao được?”
Giọng nói âm lạnh của người đàn ông như bị băng lạnh kẹp chặt: “Khương Khuynh Tâm, tôi chưa từng thấy một người phụ nũ’ trơ trẽn như cô.”
Khương Khuynh Tâm khóc không ra nước mắt: “Tôi không phải cố ý, là tôi sơ ý mắc vào thảm.”
“Ngày nào tôi cũng đi trên cái thảm này mà chưa vấp bao giờ. Lời bào chữa của cô thật nực
cười.”