“Bốp.”
Một bạt tay tàn nhẫn đánh lên mặt Khương Khuynh Tâm.
“Mày thật sự khiến tao quá thất vọng. Chị của mày ờ bên ngoài chịu khổ hơn hai mươi năm mới trở về, vậy mà mầy còn muốn tranh giành đàn ông với nó, có biết xấu hổ không?”
Khương Khuynh Tâm che bên má b đau, không thể tin được mà nhìn người mẹ trước mặt: “Mẹ, Quân Ngôn là bạn trai của con mà, sao mọi người có thể không nói lý như vậy?”
Cô vừa mới đi công tác về nhà thì thấy người chị Khương Như Nhân thất lạc nhiều năm vừa mới trở về không lâu của cô đang ốm tay bạn trai Lục Quân Ngôn ngồi trên ghế sô pha, tư thế của hai người rất thân mật.
Còn bố mẹ của hai bên thì đang ngồi ở sô pha bên kia trò chuyện vui vẻ.
Lục Quân Ngôn là bạn trai thanh mai trúc mã của cô mà.
Cô không nhịn được mà bước lên chất vấn, cuối cùng mẹ cô không một lời giải thích liền cho cô một
bạt tai.
“Mẹ, mẹ đừng đánh Khuynh Tâm.”
Vẻ mặt Khương Như Nhân lo lắng đau lòng nói: “Là do con không tốt, con không nên trở về.”
Lục Quân Ngôn vội vàng đỡ bả vai cô ta: “Như Nhân, em đừng nói như vậy. Là do anh không tốt, trước kia anh vẫn luôn xem Khuynh Tâm là em gái, có lẽ chính vì vậy mới khiến cho cô ấy hiểu lầm.”
Trong đầu Khương Khuynh Tâm
giống như có cái gì đó nổ tung, đau đến sắp không thở nổi.
Em gái?
Xem cô như em gái mà lại kề sát tóc mai thì thầm lời hứa tương lai sao?
Xem cô như em gái mà lại thường xuyên ôm chặt không chịu buông tay sao?
“Anh câm miệng lại.”
Quả thật là cô đã buồn nôn đến không nghe nổi nữa.
“Mày mới câm miệng lại, mày nói chuyện với chị mày như vậy sao?”
Mẹ Khương không vui trách mắng: “Như Nhân chịu khổ hai mươi năm, mày không thể hiểu lòng người một chút được à?”
Khương Khuynh Tâm kinh hãi khẽ miệng.
Khéo hiểu lòng người cũng phải có mức độ chứ.
Chấp tay nhường cả tình yêu của mình luôn sao?
Cô cũng không phải là Bồ Tát.
Cả người Khương Khuynh Tâm run rẩy nhìn Lục Quân Ngôn đang thờ ơ một chút, rồi lại nhìn Khương Như Nhân đang dựa sát bên cạnh anh ta.
Bỗng nhiên cô cảm thấy mình giống như một trò cười.
Những người này đều là người mà cô quan tâm nhất, nhưng bây giờ ai cũng đều giúp Khương Như Nhân.
Trên mặt nước mắt rơi xuống, cỏ dùng sức quẹt một cái, xoay
người xách vali rời đi không quay đầu lại.
Lái xe trên đường như bão táp, Khương Khuynh Tâm cũng không biết mình muốn đi đâu, sau khi dừng lại thì lấy điện thoại gọi cho bạn thân Lâm Phồn Nguyệt.
“Ra ngoài uống vài ly đi.”
Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào khàn khàn nên Lâm Phồn Nguyệt lập tức đồng ý: “Được, lập tức tới liền.”
Quán bar 1800s.
Lúc Lâm Phồn Nguyệt vội vả chạy đến thì một mình Khương Khuynh Tâm đã giải quyết xong một chai rượu vang.
“Đến thật đúng lúc, uống chung nào. Tớ đã gọi rất nhiều, không uống xong thì không được phép về.”
Khương Khuynh Tâm ném mấy chai bia qua. “Rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Phồn Nguyệt hiếm khi thấy cô như thế này, vô cùng đau lòng: “Lục Quân Ngôn đâu rồi, bỏ mặc cậu sao?”
Nghe thấy cái tên này, trong đầu của Khương Khuynh Tâm giống như bị dao đâm.
“Anh ta không cần tớ nữa, anh ta muốn đính hôn với Khương Như Nhân.”
Lâm Phồn Nguyệt trợn mắt há mồm: “Cái tình tiết máu chó gì vậy?”