Sao Quyền Đế Sâm lại tới đây? Trong lòng Mặc Sơ hơi nghi ngờ, nhưng vẫn mỉm cười nói với anh: “Mời tổng giám đốc Quyền vào trong.”
Quyền Đế Sâm đưa cho cô một tờ chi phiếu, Mặc Sơ nhận lấy: “Cảm ơn tổng giám đốc Quyền đã tặng lễ nhiều như vậy.”
Khi Mặc Sơ còn chưa kịp nhìn thấy là bao nhiêu tiền, Mặc Chiêu Đệ đã xuất hiện, cô ta vừa giật lấy chi phiếu, vừa đếm ngay trước mặt Quyền Đế Sâm: “Wow! Tiền lễ đến hai mươi vạn!”
Những người khác không khỏi ngạc nhiên, Quyền Đế Sâm vừa ra tay là biết ngay!
Quả thật Quyền Đế Sâm làm những chuyện giữ gìn mặt mũi rất đến nơi đến chốn
Trần Chân Dao càng như mở cờ trong bụng, ánh mắt bà ta như mẹ vợ nhìn con rể: “Tổng giám đốc Quyền, mau vào trong ngồi đi. Cảm ơn cậu đã đến đây, chúng tôi đều rất vui, còn tặng một món quà lớn như vậy khiến chúng tôi ngại quá.”
Gặp phải loại con buôn như bà ta, Quyền Đế Sâm chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu ngại thì trả lại cho tôi.”
Anh vừa dứt lời, Trần Chân Dao đã xấu hổ gần chết. Bà ta cũng không ngờ Quyền Đế Sâm lại nói như vậy. Phải biết rằng nếu Quyền Đế Sâm muốn cho ai mặt mũi, người đó sẽ có mặt mũi, nếu anh không muốn cho, vậy thì đừng mơ mà có.
Sao Trần Chân Dao có thể trả lại số tiền này cho Quyền Đế Sâm, bà ta lập tức nói: “Chiêu Đệ, còn đứng đó làm gì? Mau đến chào hỏi tổng giám đốc Quyền đi.”
Mặc Chiêu Đệ chỉ hận không thể nhào đến ôm chặt lấy Quyền Đế Sâm: “Mời tổng giám đốc Quyền.”
Mặc Sơ đã quen với hình ảnh này từ sớm, cô yên lặng đứng qua một bên, từ trước tới nay sẽ không chủ động trêu chọc Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm nhìn cô gái đã bắt đầu thân mật hơn với mình khi chỉ có hai người, nhưng bên ngoài vẫn giữ khoảng cách, không nói gì thêm.
Ngay khi Quyền Đế Sâm vừa vào phòng khách, một đám phụ nữ lập tức vây quanh Trần Chân Dao, tíu tít bàn luận.
“Này bà Mặc, người mà bà nói đây à?”
“Tôi thấy hình như… đẹp thật đấy, có đa tình không đây?”
“Đa tình thì đã sao? Bà xem đi, người ta giàu. Xã hội bây giờ, tiền bạc mới là lớn nhất.”
“Bà Mặc, bà nói gì đi chứ, nếu là cậu ta thật thì bảo cậu ta giới thiệu thêm mấy cậu ấm con nhà quyền quý cho con gái nhà chúng tôi cũng được nhờ…”
Trần Chân Dao thần bí cười nói: “Giữ bí mật đã! Tạm thời tôi sẽ không nói việc này cho các bà.”
Mặc dù đây là ảo tưởng của Trần Chân Dao, thế nhưng bà ta còn chưa dám đắc tội với Quyền Đế Sâm, bà ta cũng không ngờ Quyền Đế Sâm sẽ đến.
Trong phòng tiệc rượu, Mặc Đại Thăng mặc đường trang, vẻ mặt vui vẻ, thấy Quyền Đế Sâm tới, ông ta mừng rỡ đi qua: “Tổng giám đốc Quyền tới đây là phúc của chúng tôi.”
Quyền Đế Sâm chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng, không nói gì khác. Mặc Chiêu Đệ gọi nhân viên phục vụ đến, lấy một ly rượu trái cây: “Nào, mời tổng giám đốc Quyền.”
Cô ta rót rượu vang cho anh: “Đây là rượu Lafite nổi tiếng, mời Tổng giám đốc Quyền nếm thử.”
Rất ít người bên cạnh biết thói quen uống rượu của Quyền Đế Sâm, nhưng Mặc Sơ biết.
“Mặc Sơ!” Quyền Đế Sâm quay ra cửa gọi.
Mặc Sơ sải bước đi tới, đứng trước mặt anh cung kính nói: “Tổng giám đốc Quyền, xin hỏi anh cần gì?”
Quyền Đế Sâm mím đôi môi mỏng, nhưng lạnh lạnh lùng kiêu ngạo không nói gì.
Mặc Sơ nhìn thoáng quang ly rượu vang trên bàn, cô chợt hiểu ra, Quyền Đế Sâm thích rượu trắng, dù là bất cứ loại rượu vang nổi tiếng nào, anh đều không thích. Cho nên lúc đầu Mặc Chiêu Đệ muốn nịnh bợ anh, kết quả lại thành lấy đá đập chân mình.
Mặc Sơ gọi nhân viên phục vụ cầm một chai rượu Mao Đài tới, tự tay rót rượu cho anh, lúc ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô cầm chén rượu, dường như cũng có thể cảm nhận hương vị thuần khiết của dòng nước đang chảy dọc ở trước đầu ngón tay.
Khuôn mặt Mặc Chiêu Đệ lúc đỏ lúc trắng, cô ta không ngờ Quyền Đế Sâm lại thích rượu trắng, sao anh lại có thể thích uống loại rượu nặng này được, không phải các cậu ấm nhà giàu đều thích uống rượu vang ư?
Vả lại Quyền Đế Sâm cứ nằng nặc đòi Mặc Sơ đến tiếp rượu cho mình, điều này khiến Mặc Chiêu Đệ càng thêm căm hận.
“Mời tổng giám đốc Quyền.” Mặc Sơ nâng ly rượu đến cho anh.
Quyền Đế Sâm nhận lấy, nói với cô: “Ngồi đi.”
“Tôi còn phải chào hỏi các vị khách khác.” Mặc Sơ nói.
Quyền Đế Sâm nhấp một hớp rượu rồi mới lạnh nhạt nhìn cô, anh nói mà cô dám không nghe ư? Anh bảo cô ngồi xuống là vì muốn tốt cho cô. Cô bị người nhà họ Mặc sai sử như người hầu, anh còn chưa bao giờ sai cô như vậy đâu.
Mặc Chiêu Đệ lập tức ngồi xuống: “Tổng giám đốc Quyền, đây là hoa quả, tôi đút anh ăn nhé.”
Cô ta nhanh tay lấy nĩa xiên một miếng sầu riêng đưa đến bên miệng Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền…”
Sao Quyền Đế Sâm có thể ăn đồ do cô ta đút, đôi mày kiếm nhíu lại, mất hứng nói: “Không ai dạy cô lúc uống rượu nên ăn gì à?”
Mặc Chiêu Đệ khó hiểu, bây giờ sầu riêng là vua của các loại hoa quả, cô ta đút anh ăn sầu riêng, phục vụ anh như hoàng đế mà sao anh lại nói như vậy?
Mặc Sơ gọi nhân viên phục vụ đưa lên một đĩa hạt điều, hạt dẻ cười và lạc, hơn nữa cô còn bảo nhân viên phục vụ nhớ mang lên cho các bàn khác.
Không phải chỉ là rượu trắng và quả hạch thôi à? Sao Mặc Sơ lại có thể khiến Quyền Đế Sâm vui đến vậy được?
Lúc này những người trong giới làm ăn đều đến chào hỏi Quyền Đế Sâm, có người thấy hai cô con gái nhà họ Mặc đều ngồi bên cạnh anh thì chọc ghẹo: “Tổng giám đốc Quyền đang hưởng thụ hạnh phúc trái ôm phải ấp à?”
Mặc Sơ vội vàng đứng lên, cười khẽ nói: “Mời tổng giám đốc Trương và tổng giám đốc Lý qua đây ngồi.”
Cô tự động tránh ra, để mấy vị tổng giám đốc này ngồi xuống.
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Sơ rời đi, cô ta nhân cơ hội độc chiếm Quyền Đế Sâm.
Lúc này Mặc Sơ gặp được một người quen: “Tổng giám đốc Lý, cô Sầm, mời qua bên này.”
Lúc này Lý Tử Hãn còn dẫn theo Sầm Tuệ, cô ta ăn mặc rất thời trang, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu đắt tiền, cô ta vừa trẻ vừa xinh đẹp, đang khoác tay Lý Tử Hãn, tự cho mình là người trong giới thượng lưu, không thèm để ý đến Mặc Sơ.
Mặc Sơ đã sớm quen với sự lạnh nhạt của người khác, cho nên cô cũng không ngại.
Sầm Tuệ hơi bất mãn, nũng nịu với Lý Tử Hãn: “Người nhà này cũng không phải là người thuộc giới thượng lưu, cần gì phải tới dự sinh nhật?”
Bàn tay to của Lý Tử Hãn đặt lên tấm lưng nhỏ bé của cô ta: “Đây là sinh nhật của cha cô Mặc, nên tham dự.”
“Tổng giám đốc Lý nể mặt như thế, tôi rất cảm động.” Mặc Sơ cũng hiểu chẳng qua anh ta chỉ đang nể mặt Quyền Đế Sâm mà thôi. Cô nhìn sang bàn Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền ở bên kia, mời tổng giám đốc Lý.”
Trong giới làm ăn, mọi người chỉ hợp tác để đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Cho nên mới nói tình cảm càng sâu thì càng dễ khiến người khác tổn thương.
Lý Tử Hãn dẫn Sầm Tuệ đi sang chỗ Quyền Đế Sâm, lúc này Mặc Chiêu Đệ lại tự đi lấy rượu Mao Đài, bỏ ít thuốc vào trong, lắc cho tan rồi mang qua, muốn rót cho mấy người Quyền Đế Sâm uống.
Khi Mặc Chiêu Đệ đi qua người Mặc Sơ, cô ta hung dữ trừng Mặc Sơ: “Hôm nay chị bớt đoạt lấy sự nổi bật đi, nếu không thì chị chờ mà xem!”