Lúc này Mặc Sơ giống như là một con rùa đen nho nhỏ, chân tay đều chạm đất.
Hết lần này tới lần khác người đàn ông này có thói quen khống chế mọi thứ, anh biết cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh, vì thế để cô bò vài vòng, dù sao cũng giúp anh giải trí!
Đây chính là địa bàn của anh, cô còn có thể chạy đi đâu? Đây không phải chuyện cười sao?
Khi Mặc Sơ đang muốn bò ra khỏi phòng ngủ thì nghe được giọng nói lạnh lùng của người đàn ông này: “Muốn bị phạt ở bên ngoài hả?”
Mặc Sơ ngạc nhiên và hoảng sợ không biết phải làm sao!
Biệt thự trong vịnh Hồng Thụ Lâm Hải không nhiều lắm, nhưng nếu ra khỏi phòng ngủ, ở trong phòng khách hoặc là trong vườn hoa sẽ bị người khác thấy cô bị anh phạt, vậy sẽ xấu hổ đến nhường nào chứ!
Cho nên cô lại ngoan ngoãn quay về!
Biết cái gì là mạnh mẽ không? Ba chữ Quyền Đế Sâm chính là đại diện cho sức mạnh!
Anh muốn cô đi hướng Đông, cô không được đi hướng Tây.
Anh muốn cô ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ, cô cũng không dám ra vườn hoa.
Mặc Sơ đi tới bên người anh, thấy anh đang bẻ từng cái gai nhỏ trên nhành hoa hồng, cô hơi buồn bực: “Không phải có gai càng tốt sao?”
Quyền Đế Sâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô: “Cô thích sao?”
“Tôi suy nghĩ cho anh đó!” Mặc Sơ vội vàng nói: “Lần này trừng phạt nặng một chút, lần sau tôi sẽ không dám tái phạm!”
Quyền Đế Sâm bẻ hết các cái gai trên cành hoa hồng, anh chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt: “Tôi đã nói gì? Sai phải phạt, đúng sẽ thưởng!”
Mặc Sơ nhìn người đàn ông trong gương, cô ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tôi không đẹp trai sao?”
“Đẹp đến mức làm cho người phụ nữ khác say như điếu đổ!” Quyền Đế Sâm cũng liếc nhìn qua.
Mặc Sơ nhìn lớp trang điểm và bộ quần áo giống thiếu niên của mình: “Nếu tôi đẹp trai như vậy, anh đừng trừng phạt tôi được không?”
Hừ, đúng là không nỡ! Quyền Đế Sâm bỏ gai đi là vì lo lắng chúng sẽ làm cô bị thương, nhưng mà trừng phạt thì không thoát được.
Quyền Đế Sâm đứng phía sau cô, chăm chú nhìn người phụ nữ trong gương, cô đáng thương làm nũng với anh, kết quả bị anh dùng một tay ôm cô ngồi lên bàn.
“Tôi đã nói là tôi ghét bộ vest nam trên người cô chưa?” Quyền Đế Sâm đặt hoa trong tay sang một bên.
“Hả…” Mặc Sơ còn chưa kịp phản ứng thì quần áo trên người cô đã nhẹ nhàng bay múa như con bướm màu đen.
Con người man rợ không chịu tiến hóa này!
Vậy mà anh lại dùng tay xé nát bộ vest của cô, Mặc Sơ hét lên: “Đây là bộ vest của công ty, anh xé nó thì tôi phải đền thường tiền!”
Nhưng mà, giọng điệu của Quyền Đế Sâm lại vô cùng trầm thấp: “Đúng rồi, đó cái giá cho việc cô không chịu cởi!”
Rõ ràng biểu hiện của anh giống như dã thú, nhưng giọng điệu lại vô cùng mềm nhẹ, Mặc Sơ cũng không biết tại sao người đàn ông này lại có nhiều mặt như vậy!
Bộ vest tội nghiệp của cô, cô lại phải bỏ ra một số tiền nữa rồi!
Quyền Đế Sâm nhìn cô trong gương, đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp của một cô gái, đây mới chính là người phụ nữ của anh!
Anh rất chắc chắn xu hướng tính dục của mình, anh không thích đàn ông!
Đôi tay Mặc Sơ ôm chặt mình lại, người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ!
Cô nhìn chính mình trong gương, không tự chủ run rẩy.
Lúc này, di động Quyền Đế Sâm vang lên.
Trong lòng Mặc Sơ thầm hoan hô, có phải hôm nay cô có thể miễn trừng phạt rồi không!
Quyền Đế Sâm cầm di động lên, thấy là Tả Điện Vũ gọi tới.
“Tổng giám đốc Quyền, Thị trưởng Cố đang đợi anh mở họp!” Tả Điện Vũ cảm thấy Quyền Đế Sâm không phải người sẽ tùy tiện vắng họp!
Hội nghị hôm nay có liên quan đến việc xây dựng công viên thiếu nhi.
Quyền Đế Sâm nâng cổ tay xem giờ: “Hoãn hội nghị lại một tiếng.”
Anh đặt di động xuống, đã thấy được ánh mắt vui sướng của Mặc Sơ, có phải cô cảm thấy anh sắp đi ra ngoài rồi hay không?
Kết quả, người đàn ông này lại dùng một tay ôm Mặc Sơ vào trong lồng ngực, để cô ngồi trên đùi anh, cần lấy cành hoa hồng, tiếng “chát chát chát” vang lên…
Cánh hoa nhiều màu dừng trên làn da trắng như tuyết của cô, tạo ra cảnh tượng cực kỳ chấn động thị giác.
Công viên thiếu nhi.
Mặc Hàm và Đại Chu chơi thật lâu, Mặc Hàm đã mệt, Đại Chu thì ngồi xổm trước mặt cô bé: “Hàm Hàm, lên đi, để tớ cõng cậu!”
“Tớ muốn ăn kem!” Mặc Hàm chu chu cái miệng nhỏ!
Đại Chu quay đầu lại cười: “Tớ cõng cậu đi mua kem!”
Mặc Hàm bò trên lưng cậu bé, Đại Chu khá cứng cáp, so với mấy đứa trẻ bằng tuổi thì cao lớn hơn, sức lực cậu bé cũng rất lớn.
Hai đưa bé đi tới quầy bán quà vặt mua kem, cái đầu nhỏ của Mặc Hàm suýt rơi vào trong tủ đông: “Tớ muốn ăn kem hương vani!”
Đại Chu lập tức tìm cho cô bé.
“Tớ còn muốn mang một cây về cho Hi Hi!” Mặc Hàm vẫn không quên anh trai đang ở nhà.
Đại Chu cười hiền lành: “Tớ biết, Hi Hi thích ăn vị chocolate!”
Một chiếc siêu xe lặng yên không một tiếng động chạy vào từ cổng chính.
Quyền Đế Sâm đến đây để họp, sau khi tài xế dừng xe, anh bước xuống, Tả Điện Vũ đã đứng chờ anh.
Anh và Tả Điện Vũ đi vào cửa xoay, Đại Chu và Mặc Hàm cũng đi từ cửa xoay ra ngoài.
Thật ra cửa xoay rất là đặc biệt.
Khi một người đi vào trong từ một bên thì sẽ có một người đi ra ngoài từ một bên khác.
Rõ ràng cùng là một cánh cửa tròn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể gặp được nhau.
Có khi là lưng đối lưng.
Cũng có khi là tầm mắt song xong, nhưng cánh cửa vẫn chuyển động.
Mặc Hàm đi ra.
Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Duyên phận gần trong gang tấc, nhưng lại bị ngăn cách bởi một cánh cửa thủy tinh.
Mặc Hàm đã chơi mệt mỏi, cô bé vừa đi vừa ăn kem vị vani.
Đại Chu thấy cô bé đứng yên, cậu bé lại ngồi xổm xuống: “Nào, tớ cõng cậu đến ga tàu điện ngầm.”
“Đại Chu thật tốt!” Mặc Hàm nở nụ cười.
Trong phòng họp, Quyền Đế Sâm bước vào, Cố Trạch Dã đang trò chuyện với mấy nhà thiết kế và Tổng thanh tra.
Từ trước đến giờ, Quyền Đế Sâm đều không giải thích gì chuyện gì, anh mở cuộc họp đều sẽ đi thẳng vào chủ đề: “Tôi nhấn mạnh trọng điểm của công viên thiếu nhi, cần phải đặt an toàn lên hàng đầu, Tổng thanh tra cần phải quản lý vấn đề an toàn sát sao, ngoài ra trong bản thiết kế vẫn có vài chỗ tôi không hài lòng, mọi người cần đưa ra phương án mới cho tôi… Thị trưởng Cố có muốn bổ sung gì không?”
Cố Trạch Dã nói: “Tôi cũng có yêu cầu giống với Tổng giám đốc Quyền, trẻ em là tương lai tổ quốc, tôi nhấn mạnh một lần nữa là cần phải an toàn! Về bản thiết kế, hoàn toàn dựa theo ý của Tổng giám đốc Quyền, việc này cũng không có cách nào, Thành phố chúng ta đã bỏ rất nhiều công sức trong việc giám sát, còn tài chính vẫn phải dựa vào Tổng giám đốc Quyền.”
Tiếp theo, mọi người lại thảo luận thiết kế dự án.
Sau khi họp xong, mọi người lần lượt rời đi, Tả Điện Vũ đang chỉnh sửa lại nội dung của cuộc họp.
Quyền Đế Sâm nói: “Anh bỏ các phương án thiết kế vào túi công văn của tôi đi, tối nay tôi sẽ xem lại!”
“Vâng!” Tả Điện Vũ lập tức làm theo: “Tổng giám đốc Quyền,Thị trưởng Cố, tôi đi đặt bữa khuya trước.”
Tả Điện Vũ đi rồi, phòng họp cũng chỉ còn lại hai người Quyền Đế Sâm và Cố Trạch Dã.
Lần trước Cố Trạch Dã và Quyền Đế Sâm cùng nhau ăn cơm, bởi vì Quyền Đế Sâm từ chối Cố Vãn Vãn, nên lúc ấy Cố Trạch Dã đã nổi giận!
“Sao lại đến trễ như vậy?” Cố Trạch Dã nhìn chằm chằm vào anh: “Tôi nhớ rằng từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ đi họp trễ!”
Quyền Đế Sâm nhớ lại cô gái nhỏ bị vây quanh trong cánh hoa, cô vừa thẹn thùng, vừa giận dữ, vừa xinh đẹp…