Hóa ra Quyền Đế Sâm làm vậy là vì cô sao?
Mặc Sơ khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng của mình vào lúc này, cô giống như là ngồi trên cáp treo qua núi, trải qua cảnh tượng vô cùng kích thích!
Nhưng mà vừa rồi cô còn tức giận chất vấn anh...
Khuôn mặt già nua của Trương Thịnh Tùng hết trắng rồi đỏ, việc ông ta bị giam cũng chỉ nghe đồn là Thị trưởng Cố Trạch Dã có hỏi tới chuyện này, nhưng bây giờ Quyền Đế Sâm không hề kiêng dè muốn đẩy ông ta vào chỗ chết!
"Tổng giám đốc Quyền, tôi không dám làm gì đối với cô Mặc..." Trương Thịnh Tùng lập tức nói: "Xin cậu hãy tin tôi, cứu tôi..."
Cứu ông ta ư? Làm sao Quyền Đế Sâm có thể ra tay cứu ông ta chứ?
"Tự làm bậy, không thể sống!" Quyền Đế Sâm chỉ bỏ lại một câu như vậy.
Anh mở cửa xe, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ không dám tin của Mặc Sơ rồi trầm giọng nói: "Lên xe!"
Mặc Sơ biết là vì cô nên anh mới lái xe như vậy, sự tức giận của cô đã sớm tan biến hết.
Cô ngồi vào ghế phó lái, cài chắc dây an toàn. Cô có chút ngượng ngùng, muốn mở miệng xin lỗi nhưng Quyền Đế Sâm đã đóng cửa lại.
Anh lại vòng qua đầu xe một lần nữa rồi ngồi vào ghế tài xế, lái xe đi.
Quyền Đế Sâm lái xe đến cửa khu nhà cô, anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ vẫn luôn không nói gì, sắc mặt còn chút tái nhợt, anh mở miệng: "Bị dọa à?"
Mặc Sơ gật đầu một cái, cô thật sự bị dọa!
Quyền Đế Sâm giơ tay ra, vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Về ngủ đi!"
"Hôm nay cảm ơn anh!" Mặc Sơ cắn cắn môi: "Mà tôi còn trách lầm anh, thật sự xin lỗi vì chuyện lúc nãy..."
Cô nghĩ, thật ra anh đã sớm nhìn thấu mục đích mà cô hẹn anh rồi.
Anh biết cô hẹn anh ăn cơm là vì muốn thoát khỏi sự quấy rầy của Trương Thịnh Tùng, nhưng anh vẫn không nói, không để cho cô lúng túng!
Ngược lại, anh còn cho Trương Thịnh Tùng một đòn nặng nề, để cho Trương Thịnh Tùng lượn một vòng ngoài điện Diêm Vương, sau này không dám làm bậy nữa.
Bàn tay của Quyền Đế Sâm vẫn chưa thu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Sơ cũng nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Đôi mắt cô đen láy tỏa sáng, có chút sợ hãi nhìn anh, anh sẽ không tức giận chứ!
Tính Mặc Sơ vẫn luôn điềm tĩnh, nhưng mới vừa rồi có hơi nóng nảy, cô lại bổ sung thêm một câu: "Là tôi đã trách lầm anh! Anh tức giận cũng đúng thôi.”
Đổi lại là cô giúp đỡ anh mà anh còn nghi ngờ trách cứ cô, cô cũng sẽ mất hứng!
Bàn tay đầy vết chai của Quyền Đế Sâm vuốt ve bờ môi đầy đặn đỏ mọng của cô: "Biết thế là tốt!"
"Anh thật xấu xa!" Mặc Sơ bị anh trêu cợt, vung quả đấm nhỏ, nhưng chỉ nhẹ nhàng rơi vào bả vai cường tráng của anh.
Đối với việc cô chủ động đến gần, dường như Quyền Đế Sâm rất thích thú.
Anh hứng chịu quả đấm nhỏ của cô, tựa như có một cây bông gòn khẽ vuốt ve mình, ngón tay đầy vết chai của anh vuốt ve đôi môi xinh đẹp của cô.
Mặc Sơ lập tức đỏ mặt, thật ra thì vợ chồng âu yếm nhau một chút cũng là điều bình thường, chỉ là bọn họ ngay từ đầu đã là vợ chồng chứ tình cảm vẫn chưa bắt đầu.
"Giữ lại chỗ này cho tôi cắn, được chứ?" Quyền Đế Sâm nhích lại gần cô, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, từ tính mê người.
Bầu không khí bên trong xe dâng cao trong nháy mắt!
Mặc Sơ bị anh tán tỉnh đến mức tim đập rộn lên, cô cảm thấy hooc-môn không ngừng tăng lên, tựa như muốn tràn ra ngoài.
Cô nhanh chóng gật đầu một cái, vội vàng cởi dây an toàn ra: "Đi về lái xe chậm một chút, đừng đi nhanh quá!"
Mặc Sơ nói xong, lập tức bỏ chạy thật nhanh!
Cô chạy rất xa, còn cảm thấy mặt mình hồng hồng, nóng hừng hực!
...
Sáng sớm hôm sau, trong Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu,
Ân Phi Âm mang theo Thải Tiểu Mãn chạy thẳng tới tòa nhà Đế Quốc, sau khi nhờ thư ký báo cáo, hai người cùng đi vào văn phòng của Tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc Quyền, chào buổi sáng!" Ân Phi Âm tươi cười xán lạn: "Đây là Thải Tiểu Mãn - trợ lý đặc biệt của tôi!"
Thải Tiểu Mãn chỉ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và vóc dáng của Quyền Đế Sâm ở trong ti vi và trên tạp chí, giờ phút này tận mắt nhìn thấy, si mê đến nỗi suýt chảy nước dãi.
Cho đến Ân Phi Âm giẫm lên chân cô ta, Thải Tiểu Mãn mới lấy lại tinh thần, cô ta lập tức nói: "Tổng giám đốc Quyền, tôi là Thải Tiểu Mãn - người sẽ phụ trách hôn sự của anh, tôi mang bản kế hoạch mới tới đây, mời anh xem qua!"
Thân thể cao lớn của Quyền Đế Sâm đang ngồi trên ghế Tổng giám đốc cao cấp màu đen, đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ nhàn nhạt đông cứng một chút, xem ra, cô nhóc Mặc Sơ này gặp phải rất nhiều ấm ức, dự án bị người khác cướp mất, nhưng lại không hề để lộ ra trước mặt anh!
"Để xuống đó đi!" Quyền Đế Sâm chỉ lạnh nhạt nói!
Thải Tiểu Mãn lại hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, lúc nào anh sẽ xem? Xem xong có thể cho chúng tôi ý kiến không?"
Ánh mắt sắc bén của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm vào Ân Phi Âm: "Giám đốc Ân, tôi sẽ hẹn thời gian với các người, nhưng mà mong cô quản lý tốt cấp dưới của cô, đừng để cho người ta cảm thấy không có học vấn!"
Ân Phi Âm và Thải Tiểu Mãn bị anh nói vậy, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, Ân Phi Âm không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: "Vâng!"
Hai người ra khỏi tòa nhà Đế Quốc, Thải Tiểu Mãn lập tức hỏi cô ta: "Tổng giám đốc Quyền có ý gì vậy?"
"Tôi nào biết!" Ân Phi Âm có chút căm tức nói, cái tên Quyền Đế Sâm thật khó tiếp cận!
Thải Tiểu Mãn thấy Ân Phi Âm nổi giận nên cũng không dám hỏi nữa.
Sau khi hai người về đến công ty, Mặc Sơ vừa pha một ly cà phê, nhìn hai người trở lại, cũng không biết bọn họ và Quyền Đế Sâm nói chuyện thế nào!
Tan làm, Mặc Sơ đi chợ mua thịt cá và một chút rau xanh, sau đó đến biệt thự Hồng Thụ Lâm Hải.
Phòng bếp của Quyền Đế Sâm có đầy đủ dụng cụ, nhưng gần như chưa hề động tới.
Mặc Sơ rửa sạch cá, xương thịt, rau cải, trước hết là hầm canh xương thịt với ngó sen, chắc phải hầm khoảng hai tiếng đồng hồ, cô không biết lúc nào anh sẽ về tới nơi, cá diếc hấp và rau cải xào thì chờ anh về đến nhà rồi bắt đầu làm là được. Mới vừa nấu xong, lập tức mang lên bàn ăn thì mùi vị mới có thể tươi ngon.
Khi Quyền Đế Sâm lái xe về đến nhà, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy trong phòng bếp truyền ra mùi thơm của canh.
Mặc Sơ vừa nghe thấy tiếng động ở cửa, cô từ trong phòng khách đi tới trước mặt của anh, áo khoác của cô đã được cởi ra để sang một bên, cô chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, thêm một chiếc tạp dề làm bếp, giống như là một cái cô gái trẻ đang đợi chồng về nhà: "Anh đã về rồi!"
Trên tay Quyền Đế Sâm còn đang cầm chìa khóa, dường như anh không ngờ rằng trong nhà mình sẽ là cảnh tượng thế này.
Lúc này, Mặc Sơ đã cầm một đôi dép, cúi người đặt trước chân của anh.
Quyền Đế Sâm đổi dép, cô lại nhận lấy áo vest trên cổ tay anh, treo lên giá." Chờ mười phút là có thể ăn cơm tối."
Mặc Sơ lập tức đi vào phòng bếp, bật bếp hấp cá, cũng dùng một cái chảo khác làm món cải xào.
Quyền Đế Sâm nhìn bóng người đang bận rộn trong phòng bếp, sự xuất hiện của cô khiến cho nhà của anh có một tia ấm áp tình người.