Chậu hoa bị Trịnh Ngạo Tuyết đá bay, rơi vỡ trên mặt đất.
“Chị dâu, tôi đi lên xem sao!” Trịnh Ngạo Tuyết nói: “Cô phải cẩn thận đấy!”
“Ngạo Tuyết, cô cũng thế!” Mặc Sơ gật đầu.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức chạy lên tầng trên đuổi theo, cái này chắc chắn là có người cố tình ném chậu hoa vào người khác, hơn nữa còn là ném vào Mặc Sơ.
Trên đường đi, Trịnh Ngạo Tuyết đã bắt gặp một người đàn ông đang hoảng hốt, vừa nhìn thấy cô ấy mặc quân phục, thì càng né né tránh tránh.
Trịnh Ngạo Tuyết quả quyết tóm anh ta lại, vừa tra hỏi một cái thì quả nhiên là anh ta đã nhận của người khác một ngàn tệ để ném bình hoa từ trên cao xuống, mục đích là muốn đi mua thuốc phiện.
“Đi!” Trịnh Ngạo Tuyết giao anh ta cho cảnh sát đến đây vì nghe tin.
Mặc Sơ tiến lên, Trịnh Ngạo Tuyết nói: “Anh ta không biết đối phương là ai, nhưng tôi đoán, không thoát được tình nghi với Thiên Tàn đường!”
“Cảm ơn cô, Ngạo Tuyết!” Mặc Sơ cảm kích nói, nếu không phải là Trịnh Ngạo Tuyết, có khi cô sẽ bị thương rồi cơ!
Trịnh Ngạo Tuyết khoát tay: “Chị dâu, không cần khách sáo.”
Sau khi Mặc Sơ lên xe đi khỏi đây, Trịnh Ngạo Tuyết đi vào trong đám người, cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Úc Lạc Hàn, anh đứng lại cho tôi!” Trịnh Ngạo Tuyết đã nhận định rằng chuyện này có liên quan với Úc Lạc Hàn.
Úc Lạc Hàn nhìn thấy biểu cảm rất hung ác của Trần Phù, anh ta lo cho Mặc Sơ, nhưng khi nhìn thấy có Trịnh Ngạo Tuyết ở đây, anh ta cũng không xuất hiện nữa.
Tất nhiên, Úc Lạc Hàn biết, giờ phút này anh ta cũng phải ra tay rồi, nếu không Trần Phù cứ chơi tiếp như thế này, anh ta cũng sẽ gặp tai ương.
Công sức mấy năm nay của anh ta, không những không tẩy trắng được cho bản thân, trái lại còn càng lún càng sâu.
“Thủ trưởng, có việc gì?” Úc Lạc Hàn ung dung nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết đưa tay ra đẩy anh ta: “Úc Lạc Hàn, anh đê tiện vô liêm sỉ, thế mà anh lại gọi người ném chậu hoa từ phía trên xuống!”
Úc Lạc Hàn bị cô ấy đẩy lùi về sau một bước, anh ta cũng không tức giận: “Thủ trưởng trông thấy là tôi làm sao?”
Trịnh Ngạo Tuyết không có nhìn thấy: “Anh ở đây làm cái gì?”
“Đi ngang qua.” Có lẽ, tình cảm mà Úc Lạc Hàn dành cho Mặc Sơ, mãi mãi cũng chỉ có thể để trong lòng thôi.
“Đi ngang qua ư?” Đương nhiên là Trịnh Ngạo Tuyết không tin: “Trùng hợp đến thế sao? Úc Lạc Hàn, anh đừng tưởng tôi chưa có bằng chứng bắt anh!”
“Thủ trưởng không có bằng chứng, thì tôi đi đây!” Úc Lạc Hàn luôn bày ra vẻ mặt ung dung bình tĩnh.
Trịnh Ngạo Tuyết không tìm được bằng chứng anh ta làm việc xấu, cô ấy còn làm gì được nữa? Cô ấy đành phải để anh ta đi.
…
Thiên Tàn đường.
Long Yên biết, Trần Phù đi tìm Mặc Sơ lên kế hoạch đám cưới đã có cãi nhau.
Vì thế cô ta chủ động đi tìm Trần Phù: “Chú Trần, chú thấy chú và mẹ kết hôn, Thiên Tàn đường chúng ta tự lên kế hoạch được, cần gì phải đi tìm Mặc Sơ?”
Trần Phù cũng không giấu cô ta: “Đương nhiên, là tiện thể gϊếŧ chết cô ta!”
“Thì ra là vậy, cháu hoàn toàn đồng ý.” Long Yên lập tức nịnh nọt: “Chú Trần, chú thật là giỏi!”
Lúc này, Úc Lạc Hàn tới.
“Nghĩa phụ…” Úc Lạc Hàn đi tới: “Bố bảo con điều tra ai đã bỏ thuốc phu nhân, con đã có bằng chứng rồi!”
Trần Phù nhìn về phía anh ta: “Là ai làm?”
Vẻ mặt của Long Yên lập tức biến sắc, phải biết rằng, người khác đi điều tra chuyện này, Long Yên còn có thể lừa gạt qua cửa, nhưng mà, người này là Úc Lạc Hàn, anh ta sâu không lường đuộc, từ trước đến nay anh ta luôn làm việc cẩn thận mà bí mật.
Úc Lạc Hàn chỉ vào Long Yên.
Giờ phút này, mặt Long Yên xám như tro tàn.
Trần Phù liếc Long Yeen một cái, dường như ông ta đã hiểu ra gì đó rồi.
“Nghĩa phụ, đây là bằng chứng!” Úc Lạc Hàn đặt video mà camera quay được lên bàn.
Trần phù gật đầu, tỏ ý Úc Lạc Hàn lui xuống.
Sau khi Úc Lac Hàn đi ra ngoài, Trần Phù mới nhìn Long Yên: “Cháu có gì giải thích không?”
“Chú Trần, đúng là cháu đã làm chuyện này!” Long Yên đành phải thừa nhận: “Nhưng, mẹ yêu chú mà, chẳng qua là bà ấy rất xấu hổ, bà ấy nghĩ là bà ấy đã từng kết hôn, từng sinh con, bà ấy không xứng với chú! Nhưng mà, động cơ của cháu là tốt, cháu muốn hai người ở bên nhau!”
Trần Phù nhìn cô ta một lúc, sau đó mới mỉm cười nói: “Ừ, làm tốt lắm!”
Long Yên thầm thở phào một hơi!
Cô ta lại nói chuyện với Trần Phù thêm lúc nữa, sau đó mới đi ra ngoài.
Cô ta đi thẳng tới phòng của Úc Lạc Hàn, cô ta đẩy cửa đi vào, rồi nhìn người đàn ông này: “Chú Trần khen tôi làm tốt đấy! Úc Lạc Hàn, thật là cảm ơn anh đã hao tâm tổn trí đi tìm bằng chứng như vậy!”
Úc Lạc Hàn thản nhiên nói: “Tôi chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi!”
Long Yên nhìn anh ta với vẻ mặt kiêu ngạo: “Anh cứ đợi đấy, Thiên Tàn đường là của tôi!”
Úc Lạc Hàn còn không cần cơ!
…
Tin tức quan trọng.
Công ty Mộ Thị phụ trách thi công giai đoạn đầu của tuyến tàu điện ngầm, đã xảy ra vấn đề an toàn.
Bởi vì giám sát không đúng hạn, nhân viên cấp cao của Mộ Thị cũng bị xử phạt.
Cổ phiếu của công ty Mộ Thị đang đi xuống theo số mũ.
Điều này khiến cho Mộ Thế Trung vô cùng tức giận.
Ông ta đã nhận định ở trong lòng là do Quyền Đế Sâm gây nên.
Kết quả điều tra cho thất, có một tốp nhân viên hít thuốc phiện, đi xuống từ từ cửa công trình, bởi vì bọn họ đã di chuyển thiết bị trong đường tàu điện ngầm, hơn nữa còn không ai phát hiện, cả tuyến đường tàu điện đều đã tê liệt, cộng thêm có hơn trăm nhân viên bị chôn vùi, chuyện này đã làm kinh động đến tổng thống Thân Ba Câu.
Dưới cơn nóng giận, Thân Ba Câu ra lệnh: “Cho công ty Mộ Thị rút ra khỏi tất cả các hạng mục mà họ tham gia làm đường tàu điện ngầm, ngoài ra bắt các nhân viên giám thị lại để tra hỏi, nhất định phải cho các công nhân một câu trả lời thỏa đáng.”
Độ hot của chuyện này vẫn duy trì suốt mười ngày, nhưng chưa có một công nhân nào được cứu.
Mộ Thế Trung tức đến nỗi suốt đêm không ngủ được, ông ta biết, chỉ cần Quyền Đế Sâm tìm được một cái cửa đột phá, thì có thể tiêu diệt từng bộ phận của ông ta!
Mười ngày sau, tin tức đưa tin: “Hôm nay, toàn bộ thi thể của các công nhân xây dựng tàu điện ngầm đều đã được đào ra, chúng tôi bày tỏ sự thương tiếc vô cùng đối với sự ra đi của bọn họ. Nhưng mà, tại sao thi công đường tàu điện ngầm lại xảy ra vấn đề lớn như vậy, trách nhiệm sẽ quy về ai? Xin quý vị hãy đón chờ bản tin tiếp theo của chúng tôi.”
Cuộc họp khẩn.
Thân Ba Câu đích thân chủ trì: “Toàn bộ phần thi công công trình tàu điện ngầm sẽ do Quyền Đế Sâm phụ trách, Cố Trạch Dã là tổng giám sát công trình, không được để xảy ra loại chuyện như này nữa. Ngoài ra, nghiêm khắc tra xét trách nhiệm của công ty Mộ Thị.”
Người phụ trách thi công tuyến tàu điện ngầm của công ty Mộ Thị là Dương Khải đã bị bắt, đang chờ xét xử sau.
Mộ Thế Trung lập tức tái mét mặt, ông ta đã mất đi một miếng thịt béo quan trọng, bây giờ đành phải trông chờ vào bất động sản thôi.
Nhưng mà, tiền vốn của bất động sản, vô cùng eo hẹp, đều là người làm ăn, ông ta cũng có thể đoán được bước tiếp theo Quyền Đế Sâm đi thế nào rồi?
Vạn Hương hầm canh, bê vào thư phòng.
“Thế Trung, hôm nay ông chưa ăn gì cả, ông uống ít canh đi!” Vạn Hương bê canh rồi đặt lên bàn.
“Tôi không nuốt được!” Mộ Thế Trung nói: “Bà bê ra đi!”
Vạn Hương rưng rưng nước mắt nhìn ông ta: “Thế Trung, tôi biết tâm trạng ông không tốt, nhưng, sức khỏe không thể để suy sụp! Chỉ khi giữ được sức khỏe tốt, thì chúng ta vẫn có cơ hội làm tuyến tàu điện ngầm ở thành phố khác nữa.”
Mộ Thế Trung nhìn ba ta một cái: “Ngạn Hạo đâu?”
“Ở nhà, đợi ông gọi thằng bé bất kỳ lúc nào đấy!” Vạn Hương lập tức nói.
“Gọi nó vào đây!” Mộ Thế Trung nói.
Vạn Hương lập tức đi gọi Mộ Ngạn Hạo vào, bà ta còn dặn dò Mộ Ngạn Hạo tỉ mỉ, bây giờ phải nghe lời, công ty xảy ra vấn đề, anh cả lại không có ở nhà, sức khỏe của bố lại không tốt.
“Bố, mẹ…” Mộ Ngạn Hạo đi vào.
Mộ Thế Trung tỏ ý Vạn Hương đi ra ngoài, sau đó ông ta mới nói: “Ngạn Hạo, con nói xem, chuyện tuyến đường tàu điện ngầm lần này có ảnh hưởng thế nào đến công ty chúng ta?”
“Con…” Mộ Ngạn Hạo vẫn cho rằng mình không phải người có tài kinh doanh, anh ta không nói được gì cả.
“Nói!” Mộ Thế Trung tức đến nỗi sắp hộc máu rồi, ông ta nuôi hai đứa con trai, thế mà không bằng một mình Quyền Đế Sâm!
Mộ Ngạn Hạo nói: “Nhà họ Mộ chúng ta nhiều của cải, cho dù mất đi một dự án tàu điện ngầm, thì cũng có thể kiếm lại ở các dự án khác! Ví dụ như, bất động sản của chúng ta…”
Lúc này, điện thoại trên bàn Mộ Thế Trung reo lên.
Là giám đốc thị trường bất động sản gọi điện tới: “Chủ tịch, không hay rồi, dòng tiền vốn ở bất động sản của chúng ta bị chặt đứt rồi! Trước đó chỉ giao hẹn bằng miệng, chưa hề ký hợp đồng, bọn họ đổi ý hết rồi…”
“Tại sao không ký hợp đồng?” Mộ Thế Trung tức giận vỗ bàn.
Gi ám đốc nói: “Kỳ hạn đầu của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, kỳ thứ hai vẫn chưa đến thời gian ký!”
“Gọi điện tiếp cho bọn họ, nếu giá gốc không được, thì thêm một ít giá cho thích hợp.” Mộ Thế Trung tức đến nỗi ngã trên mặt đất.
“Bố…” Mộ Ngạn Hạo chạy qua: “Bố, bố làm sao vậy?”
Vạn Hương ở bên ngoài nghe thấy tiếng con trai gọi ở bên trong, bà ta cũng đẩy cửa đi vào, bà ta thấy Mộ Thế Trung ngã trên sàn nhà, thì lập tức gọi xe cấp cứu.
Thời sự đưa tin: “Gần đây, công ty Mộ Thị luôn xảy ra vấn đề, đầu tiên là thi công tuyến tàu điện ngầm xảy ra sơ xuất nghiêm trọng, thương vong nặng nề, hai là, phương diện bất động sản vì dòng tiền đứt gãy, có thể gây ra một chuỗi tòa nhà xây dựng dở, theo đây, chủ tịch của công ty Mộ Thị, do bị đả kích liên tiếp, đã ốm nằm viện…”
Lúc Mặc Sơ đang ăn trưa thì xem được tin này trên ti vi ở trong căn tin.
Cô cũng không hiểu chuyện làm ăn, cô chỉ biết, nhà họ Mộ muốn trở mình, chắc chắn là rất khó.
Bởi vì, Quyền Đế Sâm tuyệt đối sẽ không cho bọn họ có cơ hội đông sơn tái khởi.
Nhưng mà, thủ đoạn ra tay liên tiếp của Quyền Đế Sâm, khiến cho một người ngoài ngành như Mặc Sơ cũng phải cảm thán không thôi.
Mặc Sơ biết, đây mới là bắt đầu thôi!
Cô khẽ thở dài một tiếng!
Trong phòng bệnh.
Vạn Hương trông Mộ Thế Trung, bà ta chỉ nghe được là trong cơn hôn mê, ông ta vẫn liên tục nhắc đến ba chữ Quyền Đế Sâm.
Bà ta tưởng là tìm Quyền Đế Sâm tới cứu công ty Mộ Thị, bà ta lập tức liên lạc với Mặc Sơ ngay.
Mặc Sơ và bà ta gặp mặt ở trong quán cà phê.
“Bà Quyền, bây giờ nhà họ Mộ chúng tôi không ổn rồi.” Hai mắt Vạn Hương đỏ bừng: “Khi Thế Trung hôn mê, ông ấy vẫn cứ gọi tên của tổng giám đốc Quyền, liệu có phải ông ấy muốn tổng giám đốc Quyền giúp chúng tôi không?”
Mặc Sơ vừa nghe thấy vậy, cô nghĩ, chắc là Mộ Thế Trung hiểu, vì sao Quyền Đế Sâm lại ra tay!
Cho nên, khi hôn mê Mộ Thế Trung vẫn nhớ mãi không quên.
Cô nhẹ giọng nói: “Bà Mộ, chuyện làm ăn, tôi cũng không hiểu! Chúng ta đừng xem vào nữa!”
“Không được…” Vạn Hương lắc đầu: “Bà Quyền, nhà họ Mộ tổ nghiệp trăm năm, nếu Thế Trung biết, gia nghiệp tổ tiên bị hủy hoại trong tay ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ không sống nổi nữa! Tôi cầu xin cô đó có được không? Cô nói giúp cho tôi, tôi gặp tổng giám đốc Quyền, tôi hy vọng tổng giám đốc Quyền có thể giúp nhà họ Mộ qua được cửa ải khó khăn này!”
Trong lòng Mặc Sơ cũng đang nổi sóng!
Trên lưng Quyền Đế Sâm mang theo mối thù sâu đậm, sao anh có thể giúp nhà họ Mộ cơ chứ?
Điều duy nhất mà anh làm, chính là nhìn cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Mộ bị hủy hoại trong chốc lát!