Công ty tổ chức hôn lễ.
Mặc Sơ vừa ăn bánh quy, vừa làm kế hoạch.
Lại cộng thêm có hai người mới tới vẫn chưa quen nghiệp vụ, cô còn phải dẫn dắt bọn họ, vừa dạy phải dạy bọn họ là làm như thế nào.
Trước đám cưới của khách hàng, Mặc Sơ lại kiểm tra bản kế hoạch một lượt.
"Tiểu Mễ, Tiểu Hòa, đi thôi!" Mặc Sơ đi ra khỏi văn phòng.
Tiểu Mễ và Tiểu Hòa đi bên cạnh cô, một người giúp cô kéo thùng, một người đi ấn thang máy.
"Tiểu Hòa, cuộc sống mà cô mong muốn nhất là như thế nào?" Tiểu Mễ nhìn cô ta.
Tiểu Hòa nói: "Đây là công việc đầu tiên của tôi, tôi cảm thấy nhịp độ cuộc sống rất nhanh, tôi bận rộn từ sáng tới tối, hình như vẫn chưa có làm được bao nhiêu việc! Cô ta muốn đi thảo nguyên bao la, không cần bận rộn như này, có thể nằm ngủ trên thảo nguyên, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ngắm nhìn con cừu thành đàn thành đàn... cô thì sao?"
Tiểu Mễ nói với vẻ tràn ngập khát khao: "Thế giới rộng lớn như này, tôi muốn đi xem mọi nơi, đi xem tháp Paris, đi xem eo biển Anh Quốc, đi xem tuyết ở Thụy Sĩ, đi xem thành phố nước Venice, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải có rất nhiều tiền..."
Mặc Sơ nghe ước mơ của cô gái trẻ, cô thấy ước mơ rất đẹp.
"Chị Mặc, chị thì sao?" Lúc Tiểu Mễ đi ra thang máy, cô ấy nhìn thấy dáng vẻ làm việc cẩn thận tỉ mỉ của Mặc Sơ.
Hai người họ đều rất thích Mặc Sơ, Mặc Sơ không bao giờ tự cao tự đại trước mặt bọn họ, tuy trên mặt công việc cô rất nghiêm khắc, nhưng lại rất dụng tâm dạy bọn họ.
Mặc Sơ liếc hai người họ một cái: "Hy vọng hôn lễ ngày hôm nay thuận lợi hết mọi thứ."
Tiểu Mễ và Tiểu Hòa đều ngạc nhiên.
Trước khi Mặc Sơ 18 tuổi, cô cũng từng khát khao về cuộc sống tương lai như Tiểu Mễ và Tiểu Hòa.
Nhưng hiện giờ, cô lại càng tận hưởng cuộc sống vào giờ phút này hơn.
Quyền Đế Sâm cũng từng hỏi cô, sau khi làm xong công việc trên tay, đi đâu du lịch tuần trăng mật?
Đi đâu đây? Hình như Mặc Sơ cũng chưa có nghĩ tới.
Ba người cùng đi nhờ xe đến trung tâm tổ chức hôn lễ ngày hôm nay.
...
Khu nhà cấp cao lưng chừng núi, nhà họ Mộ.
Mộ Thế Trung đã đi làm rồi, Vạn Hương và Mộ Ngạn Hạo đang ở trong nhà.
Mộ Ngạn Hạo thấy Vạn Hương quỳ trước tượng Phật ở hậu viện cầu phúc: "Chị Hương, hôm nay soái tỷ con kết hôn, mẹ đi cùng con không?"
Vạn Hương đã quỳ mặc niệm một lúc, hết hương mới đứng lên, bà ấy nói: "Con đi đi!"
Mộ Ngạn Hạo khoác tay lên vai bà ta: "Sao thế ạ? Dạo này mẹ không yên lòng à? Mẹ cãi nhau với bố à?"
Vạn Hương và anh ta cùng đi ra khỏi hậu viện: "Mẹ không sao! Anh cả con chưa về nhà, con đừng chọc tức bố con, biết chưa?"
"Đi đi! Đi ra ngoài cùng con đi tiêu sầu luôn, tâm trạng sẽ tốt lên đó." Mộ Ngạn Hạo nói: "Ngây người dễ mắc chứng hậm hực đó!"
Vạn Hương vốn không muốn đi, nhưng ma, Mộ Ngạn Hạo bảo bà ta ở nhà một mình, buồn lắm!
"Mẹ không muốn tới những nơi như khách sạn, làm cho người ta thấy ngột ngạt." Vạn Hương lắc đầu.
Mộ Ngạn Hạo mỉm cười nói: "Đương nhiên không phải là nơi như thế rồi, hôm nay đi đến nông trang ở ngoại thành, bầu không khí trong lành môi trường cũng tốt!"
Sau khi hai mẹ con cùng đi, Mặc Sơ đã dặn người trang trí hội trường rồi.
Vạn Hương tiến lên chào hỏi cô: "Bà Quyền, chào cô!"
"Bà Mộ..." Mặc Sơ khẽ mỉm cười: "Bà tới tham gia hôn lễ à?"
"Phải!" Vạn Hương nói: "Đây là đám cưới của soái tỷ Ngạn Hạo, lúc đầu tôi bảo là tôi không đến, nhưng thằng bé bảo tới chơi một chút. Cô là người chủ trì hôn lễ ngày hôm nay à?"
"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cảnh vật xung quanh đám cưới ngày hôm nay rất đẹp, bà Mộ tới ngồi cũng tốt!"
Vạn Hương nhìn xung quanh: "Đúng vậy, thanh sơn lục thủy vờn quanh hồ, rời khỏi thành phố ồn ào, bà Quyền rất giỏi...."
Khi bà ấy còn chưa nói xong, tiểu Mễ đã tiến lên: "Chị Mặc, hướng Tây có chút vấn đề."
"Tôi đi xem!" Sau khi Mặc Sơ nói xong với Tiểu Mễ, cô nói với Vạn Hương: "Bà Mộ, tôi bận nên đi trước đã."
"Vâng!" Vạn Hương gật đầu.
Sau khi Mặc Sơ và Tiểu Mễ đi qua, liền nhìn thấy trên vách tường vốn trắng như tuyết có viết một chữ: "Mặc Sơ đi chết!"
"Không biết là tên khốn nào viết!" Tiểu Mệ tức lắm: "Người viết cái chữ như thế này mới là kẻ không được chết tử tế!"
Tiểu Mễ và Tiểu Hòa đều thích Mặc Sơ, mặc dù là mợ chủ nhà giàu, nhưng trong tác phong làm việc và cuộc sống hàng ngày, đều khiến cho bọn họ kính nể.
Mặc Sơ chỉ liếc mắt cười nhạt: "Người ngày vết cái này, tôi liền chết được à? Cái đó cũng dễ quá rồi. Chúng ta không giận, kêu người đến xóa đi, tiếp tục trang trí hội trường hôn lễ.
Hôm nay, Đường Tuyết Nhi cũng tới tham gia, cô ta đi đến trước mặt Mặc Sơ: "Chị dâu, những người này lai giả bất thiện!"
"Tuyết Nhi, cô cũng tới rồi!" Mặc Sơ duỗi tay ra ôm cô ấy.
Đường Tuyết Nhi lo hiện trường mất khống chế: "Tôi gọi Trịnh Ngạo Tuyết qua!"
"Liệu có chuyện bé xé ra to không?" Mặc Sơ ngưng mắt.
Đường Tuyết Nhi nói bên tai cô: "Tiện thể gọi cô ấy tới, xem xem có người đàn ông ưng ý không!"
Mặc Sơ hiểu ra, Trịnh Ngạo Tuyết cũng không còn nhỏ nữa, nếu như có đối tượng chơi thân thì cũng tốt.
"Được!" Mặc Sơ gật đầu: "Cô gọi cô ấy tới đi!"
Khi buổi lễ đã trang trí ổn thỏa, Mặc Sơ cũng bắt đầu chủ trì hôn lễ ngày hôm nay.
"Kính thưa các vị khách quý, những người bạn của gia đình nhà trai, những người bạn của gia đình nhà gái, chúc mọi người có một buổi trưa tốt lành! Cảm ơn mọi người đã tới đây chứng kiến đám cưới hạnh phúc của cô dâu chú rể!" Mặc Sơ mỉm cười nhẹ: "Đều nói tình yêu của thời học sinh giống như bọt biển, bởi vì tốt nghiệp xong là sẽ chia xa ra các nơi, công việc khác nhau, vòng xã giao khác nhau, chức vụ suy nghĩ khác nhau, bất đồng sẽ dần lớn lên, nhưng hôm nay một cặp đôi tốt nghiệp khóa này, đã nói cho chúng ta biết, tình cảm kiên cố hơn vàng, bọn họ dùng hôn nhân thần thánh, chứng minh cho người đời thấy, hai người sẽ cùng giữ vững lời hứa hẹn với nhau, làm bạn cả đời này. Nào, vỗ tay mời cô dâu chú rể của chúng ta tiến vào..."
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên!
Vạn Hương ngưng mắt nhìn Mặc Sơ ở trên sân khấu, nhất cử nhất định đều tự nhiên hào phóng như vậy, rất là đúng mực.1
"Ngạn Hạo, sau này con kết hôn, con cũng tìm bà Quyền dẫn đám cưới cho con ấy." Vạn Hương nhìn con trai đang ngồi ở bên cạnh.
"Kết hôn vẫn sớm mà mẹ!" Mộ Ngạn Hạo cạn lời: "Mẹ, em thật biết lo lắng! Các bạn học của con thất mẹ trẻ như này, còn tưởng mẹ chưa thành niên đã sinh con rồi đấy!"
Đây vốn là một câu khen, nhưng mà khuôn mặt Vạn Hương lại biến sắc.
Trên khuôn mặt của bà ấy, nhoáng cái đã không còn huyết sắc.
Mộ Ngạn Hạo nói xong câu này liền nhìn lên sân khấu.
Vạn Hương phát hiện, tay chân mình lạnh lẽo, hôm nay bà ta thật sự không nên tới đây.
Cho dù hoàn cảnh bây giờ tuyệt đẹp cảnh sắc mê người, nhưng mà, Vạn Hương vẫn cảm thấy bà ta không phù hợp với nơi như thế này.
"Ngạn Hạo, người mẹ hơi khó chịu, mẹ đi trước đây!" Vạn Hương nói.
Mộ Ngạn Hạo đang nói chuyện với bạn học, anh ta nhìn Vạn Hương một cái: "Chị Hương, lát nữa con đưa mẹ về."
"Không cần đâu, con chơi với các bạn đi, mẹ về một mình được rồi." Vạn Hương biết, người trẻ có thế giới của người trẻ, bà ta cũng có thế giới của bà ta.
Lúc Vạn Hương rời đi, bà ta thấy Mặc Sơ đang bận việc nên cũng không có đi chào cô.
Khi bà ta đang đi ra ngoài, bà ta nhìn thấy có người đang lén lút tiến vào, hơn nữa bà ta còn trông thấy có người phía dưới áo lộ ra con dao sáng loáng.
Vạn Hương lại càng sợ hơn, tay chân như nhũn ra, bà ta ôm ngực, cảm thấy trái tim của mình tựa như sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, bà ta phải thông báo cho Mặc Sơ.
Bà ta không biết liệu có phải những người này là nhằm vào Mặc Sơ hay không, nhưng mà, hôm nay là hôn lễ mà Mặc Sơ chủ trì, thế nào thì cũng không thể để cho những kẻ xấu này thực hiện được.
Vạn Hương cố chống người, đi tới phía sau sân khấu mà Mặc Sơ đang dẫn, bà ta đã trông thấy hai trợ lý của Mặc Sơ ở phía sau, bà ta nói: "Tôi tìm bà Quyền, có việc gấp!"
"Nhưng bây giờ chị Mặc Sơ đang ở trên sân khấu!" Tiểu Mễ nói: "Có chuyện gì, có thể nói với tôi!"
Vạn Hương nói nhỏ: "Vừa nữa ở bên ngoài tôi nhìn thấy có người mang theo dao, tôi lo họ gây rối!"
Sắc mặt của Tiểu Mễ thay đổi, cô ta lập tức nói: "Cô chờ chút, tôi lên sân khấu nói với chị Mặc ngay đây."
Tiểu Mễ đi đến bên cạnh Mặc Sơ, ghé vào tai cô nói cho cô chuyện này.
Mặc Sơ chủ yếu lo cho sự an toàn của các vị khách, cô đi ra sau sân khấu, gọi điện cho Đường Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi, Ngạo Tuyết có tới không? Bên ngoài nông trang có biến!"
"Giao cho em xử lý." Từ lần đào hôn trước, Đường Tuyết Nhi và cô đã xây dựng được tình hữu nghị vững chắc.
Đường Tuyết Nhi đi ra, đi tới bên cạnh Trịnh Ngạo Tuyết: "Ngạo Tuyết, có nhìn trúng ai không?"
"Hóa ra cô gọi tôi tới là tìm đàn ông à?" Trịnh Ngạo Tuyết cũng không lơ mơ, cô ấy nhìn về phía người đàn ông ở trong đám người: "Người đàn ông cao cao ngồi ở mốc A, quá yểu điệu! Người đàn ông ngồi ở mốc B man thì man, nhưng quá xấu! Người đàn ông ngồi ở mốc C... Đợi đã, có biến..."
Trịnh Ngạo Tuyết có trực giác nhạy bén, cô ấy nói với đội quân tóc dài mà mình dẫn tới: "Đi!"
Đường Tuyết Nhi cũng muốn đi, Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Cô ở đây xem trình hình bên trong!"
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người của cô ấy đi về phía cửa, thế mà cô ấy lại nhìn thấy bóng dáng của Úc Lạc Hàn và Long Yên ở trong hội trường.
Cô ấy lập tức hiểu ra, lần trước cô ấy đưa người bắt quán karaoke của Trần Phù, chắc chắn người của Thiên Tàn đường sẽ không bỏ qua.
Trịnh Ngạo Tuyết kêu người của cô ấy phân tán đi bố hướng đông tây nam bắc, tiêu diệt từng cái.
Cô ấy cũng đi tới trước mặt Úc Lạc Hàn: "Có thiệp mời không?"
Úc Lạc Hàn nhìn cô ấy chằm chằm: "Thủ trưởng, cô có không?"
"Bây giờ là tôi hỏi anh!" Trịnh Ngạo Tuyết lạnh lùng nở nụ cười: "Nếu các người tới để ăn hôi uống hôi, ngại quá, mời ra ngoài!"
Đúng là Long Yên không có thiệp mời, cô ta là lẻn vào.
Cô ta nhìn Trịnh Ngạo Tuyết một cái: "Cô chính là Trịnh Ngạo Tuyết?"
Long Yên từng xem ảnh chụp của Trịnh Ngạo Tuyết, người phụ nữ này chính là người mà Trần Phù muốn đối phó đầu tiên!
Đương nhiên là Trịnh Ngạo Tuyết nhận ra Long Yên: "Cổ ngữ có câu, cá mè một lứa, quả nhiên là thế! Kỳ thực, hai người là tuyệt phối đấy!"
Suốt từ đầu đến giờ Úc Lạc Hàn không có đổi sắc mặt, anh ta nghe thấy câu này, anh ta hơi bực mình.
Long Yên thì lại hưởng thụ: "Trịnh Ngạo Tuyết, tôi nhớ kỹ cô rồi đấy."
"Người nhớ tôi, nhiều lắm! Không kém một mình cô đâu!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Mấy người tự ra ngoài? Hay là tôi mời mấy người ra ngoài?"
Ngoài miệng cô ấy nói là chữ "mời", tất nhiên, là ném bọn họ ra ngoài!