Cô gái này trông điềm đạm đáng yêu, cô ta vừa quay mặt đi vừa khóc lóc nói: "Cầu xin anh, cậu Chu... đừng đối xử với tôi như vậy..."
"Tôi càng đối xử với cô như thế, cô càng vui..." Cậu Chu cười trắng trợn.
Anh ta còn gỡ cái che chắn cuối của cô gái ra, khi đang chuẩn bị tấn công vào thành trì, cô gái hét lên: "Có người!"
"Ai?" Cậu Chu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Mặc Sơ ở đây: "Cô là ai? Quấy rầy chuyện tốt của ông đây?"
Mặc Sơ lạnh lùng nhìn anh ta: "Cô gái này không muốn, anh không thể cưỡng ép cô ấy! Để cô ấy đi đi!"
Cạu Chu cười ha ha: "Cô hỏi cô ta xem, cô ta có muốn đi hay không?"
Cô gái áo quần không đủ che thân này vội vàng nhào vào lòng cậu Chu, cô ta nói với cậu Chu: "Mau bảo người phụ nữ này đi đi!"
"Cô có muốn đi không?" Cậu Chu mỉm cười.
"Em không đi, em muốn chơi trò chơi với cậu Chu." Cô gái này cười duyên nói.
Cậu Chu lạnh lùng liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Cô đã nhìn thấy chưa? Bà tám! Lo chuyện bao đồng!"
Anh ta nói xong liền đi ra ngoài: "Đi thôi, đúng là không có ý tứ!"
Cô gái này thấy không chơi nữa, cô ta cũng tức giận trừng mắt lườm Mặc Sơ: "Cô tịch mịch quá rồi hả, chướng mắt người khác triền miên ân ái hả?"
Người trẻ bây giờ đúng là đã đổi mới quan điểm tình yêu của Mặc Sơ, chơi trò chơi tình thú ở sự kiện như thế này cũng xem là triền miên ân ái?
Cô thở dài một tiếng, rồi mới nhớ ra Vạn Hương ở cửa, cô vội vàng đi ra: "Bà Mộ!"
Vạn Hương cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ: "Xin lỗi, bà Quyền, tôi gây rắc rối cho cô rồi!"
"Không có gì, người trẻ bây giờ cởi mở thật!" Mặc Sơ không để ý: "Tôi đỡ bà đứng lên nhé!"
"Nhưng mà tôi..." Vạn Hương cuống cuồng nói: "Cô đừng chạm vào tôi thì hơn... tôi..."
Bà ta cuống đến nỗi sắp khóc rồi!
Mặc Sơ thấy váy của Vạn Hương cũng ướt rồi, hơn nữa trên sàn có một bãi nước đọng, cô an ủi Vạn Hương: "Không sao, tôi đỡ bà đến nhà vệ sinh, tôi còn có một người bạn đang ở nhà ăn bên dưới, tôi bảo cậu ấy mua một chiếc váy qua cho bà..."
"Bà Quyền, cảm ơn cô..." Vạn Hương nghẹn ngào không thôi.
Mặc Sơ dìu bà ta, đến nhà vệ sinh nữ.
Mặc Sơ vội vàng gọi điện cho Kiều Thanh Du: "Thanh Du, cậu đi mua một bộ váy và đồ lót, giày, tất mà tớ mặc được, rồi mang tới nhà vệ sinh nữ cho tớ!"
"Đù! Mặc Sơ, cậu rơi vào trong bồn cầu à?" Kiều Thanh Du thật sự không dám tin, cô đi vệ sinh xong còn phải thay nhiều như vậy.
Mặc Sơ nói: "Cậu đi nhanh về nhanh nhé, tớ chờ cậu!"
"Được!" Kiều Thanh Du lập tức chạy ra ngoài.
Kiều Thanh Du mua gấp đầy đủ đồ ở chỗ gần đây, sau đó cô ấy xách một túi to về, kết quả hấp tấp chạy nhanh quá, cô ấy va vào Quyền Đế Sâm.
"Tổng giám đốc Quyền, xin lỗi..." Kiều Thanh Du vội vàng nói.
Quyền Đế Sâm thấy cô ấy chạy nhanh như vậy, anh lại không nhìn thấy Mặc Sơ ở đâu, anh lập tức hỏi: "Mặc Sơ đâu?"
Kiều Thanh Du là một người thẳng tính, cũng sẽ không quanh co, cô ấy nói thẳng: "Cậu ấy kêu tôi mua một bộ quần áo hoàn chỉnh cho cậu ấy, không biết cậu ấy thế nào?"
Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy vậy, anh lập tức chạy qua.
Khi anh thấy Mặc Sơ bình an vô sự ở cửa nhà vệ sinh, anh mới yên tâm.
Mặc Sơ cũng đã nhìn thấy anh tới: "Sao anh lại tới đây?"
Kiều Thanh Du lập tức thêm mắm thêm muối nói: "Tổng giám đốc Quyền lo cho cậu, thấy tớ xách một túi to, lại không trông thấy cậu nữa, anh ấy lập tức chạy tới. Thì ra cậu không có rơi vào bồn cầu à, tại sao lại phải thay quần áo?"
"Là người khác!" Mặc Sơ nhận lấy, sau đó cô gõ cửa nhà vệ sinh, rồi đưa cái túi vào: "Dáng người bà và tôi gần giống nhau, mua theo số đo của tôi đấy, đưa bà này!"
"Cảm ơn cô, bà Quyền!" Vạn Hương cảm kích không thôi.
"Không cần khách sáo, tôi đi trước đây." Mặc Sơ nói xong liền đi ra: "Được rồi, tiếp tục đi tham gia tiệc rượu thôi!"
Kiều Thanh Du và cô cùng đi về phía tiệc rượu: "Ai vậy, thần bí thế?"
"Một mợ chủ nhà giàu, uống xong nôn." Mặc Sơ vỗ vai cô ấy.
Kiều Thanh Du thấy có nước ép: "Tớ đi lấy nước ép hoa quả! Mặc Sơ, cậu có muốn lấy không?"
"Được! Cho tới một ly!" Lúc này, Mặc Sơ đang đứng bên cạnh Quyền Đế Sâm, cô nắm chặt lấy tay anh, rồi nói nhỏ: "Về nhà em kể cho anh!"
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm eo cô: "Anh không hóng hớt như Kiều Thanh Du đâu!"
Mặc Sơ bật cười.
Kiều Thanh Du cầm hai ly nước trái cây tới, một ly cho mình uống, ly còn lại cho Mặc Sơ: "Tớ ăn no là buồn ngủ, như heo vậy!"
"Có xương heo như cậu không?" Mặc Sơ nhận cơ hội trêu cô ấy.
Quyền Đế Sâm nhìn thời gian trên đồng hồ: "Sơ Nhi, em và Thanh Du về trước đi! Anh về muộn một chút."
"Vâng!" Mặc Sơ và Kiều Thanh Du uống nước ép trái cây xong, liền đi ra ngoài.
Lúc này, Vạn Hương đã thay quần áo xong đi ra.
Bà ta đi đến trước mặt Mặc Sơ: "Bà Quyền, cảm ơn cô, tôi có thể xin cô giữ bí mật cho tôi không..."
Dù sao thì không cầm được(đi vệ sinh) cũng không phải là chuyện hay ho gì, sau khi bị tuyên dương lên xã hội thượng lưu, Vạn Hương còn làm người thế nào đây?
"Được!" Mặc Sơ gật đầu: "Bà cũng đừng để trong lòng! Không sao rồi."
Vạn Hương gật đầu cảm kích.
Lúc này, Mộ Thế Trung đi tới, ông ta trầm giọng quát: "Bà đang làm cái gì ở đây vậy? Tôi tìm bà một lúc rồi đấy!"
Sắc mặt Vạn Hương tái nhợt. Bà ta biết, Mộ Thế Trung không thích bà ta có qua lại với Mặc Sơ, bà ta vội vàng nói: "Vừa nãy tôi uống xong nôn ra, làm bẩn quần áo, tôi vừa thay một bộ..."
"Đi thôi!" Mộ Thế Trung nắm lấy cổ tay của bà ta, rồi kéo bà ta rời đi.
Kiều Thanh Du nhún vai: "Người phụ nữ này thật thảm, bị đàn ông gọi tới gọi lui, có còn tí tự do thân thể nào không vậy? Cho nên, chị đây thà làm một côn đồ, cũng không tìm đàn ông!"
Kiều Thanh Du vỗ bụng: "No quá, đã quá!"
Mặc Sơ nhìn cô ấy: "Qủa nhiên, bụng đã quá ngực rồi!"
"Đù! Mặc Sơ, cậu còn cười tớ!" Kiều Thanh Du cũng bật cười: "Đột nhiên tớ nhớ tới bộ ngực lớn của Vãn Vãn! Haiz..."
Nói tới sau đó, Kiều Thanh Du lại thở dài: "Vãn Vãn sắp sinh rồi nhỉ! Thật không hiểu tội gì cậu ấy phải làm vậy? Mặc Sơ, có lúc tớ thấy cậu thật là độ lượng, cậu ấy mang thai là mang thai đứa con của chồng cậu đấy! Gỉa dụ sau này tớ có chồng, anh ta dám có con riêng, bà ấy sẽ thiến anh ta!"
Mặc Sơ cũng thở dài: "Lúc đó tớ và Đế Sâm có hiểu lầm, còn đối mặt với việc ly hôn, Đế Sâm từng nói, sau này mọi chuyện của Vãn Vãn không liên quan đến anh ấy, Vãn Vãn cũng nói, cậu ấy sẽ không đi tìm Đế Sâm nữa, tớ còn có thể so đo cái gì đây? Con người thì phải nhìn về phía trước, cứ đắm chìm trong hồi ức là không được!"
"Tóm lại, nhà giàu đúng là làm cho người ta ghê tởm!" Kiều Thanh Du nhìn lên bầu trời, trên bầu trời có vài ngôi sao sáng lấp lánh, chợt lóe chợt lóe, cô ấy bắt đầu hát: "Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, trên trời lấp lánh những vì sao..."
Mặc Sơ và Kiều Thanh Du, ai về nhà nấy.
Mặc Sơ về đến nhà, cô đi tắm rồi nằm trên sô pha, nhớ tới hành động của Vạn Hương vào ban ngày, cô cũng không hiểu là vì sao!
...
Khu nhà cao cấp ở lưng chừng núi, nhà họ Mộ.
Sau khi về nhà, Vạn Hương đi tắm đầu tiên, khi bà ta đi ra, Mộ Thế Trung vẫn đang không vui.
"Thế Trung, ông đừng giận nữa, có được không?" Vạn Hương ngưng mắt nhìn ông ta: "Mặc Sơ chỉ tốt bụng đưa quần áo cho tôi, nếu không tôi đã không đi ra được rồi."
Mộ Thế Trung trừng mắt nhìn bà ta: "Sau này không cần tham gia sự kiện như thế nữa, thật là mất mặt."
"Vâng!" Trước đây, Vạn Hương cũng không tham gia, chẳng qua sau khi Mộ Dật Phong đào hôn lại còn mất tích, bà ta mới bầu bạn bên cạnh Mộ Thế Trung.
Mộ Ngạn Hạo thấy bố hung dữ như vậy, anh ta nói: "Con cũng không cần tham nữa, đúng không?"
"Con không tham gia ư?" Mộ Thế Trung tức đến nỗi phẫn nộ trừng mắt: "Sau này con phải thừa kế sự nghiệp của bố! Trọng trách của cả nhà họ Mộ đều đặt trên người con, con còn không tham gia ư? Con muốn chơi đến khi nào nữa hả?"
Mộ Ngạn Hạo âm thầm hừ một tiếng, biết sớm đã không nói gì rồi.
Bây giờ nói rồi, trái lại còn bị mắng.
Mộ Thế Trung nói xong liền đi vào thư phòng.
Vạn Hương và Mộ Ngạn Hạo cũng tự về phòng của mình.
Vạn Hương ôm chặt mình, những ký ức còn sót lại kia, bà ta muốn quên đi nhưng lại không quên nổi.
Vạn Hương rất cảm kích Mặc Sơ, bà ta cảm thấy, Mặc Sơ không giống như những gì Mộ Thế Trung nói.
Sáng sớm hôm sau.
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi tiết trời vào đông, người kết hôn càng ngày càng nhiều.
Là tập tục của thành phố S, rất nhiều người đều thích kết hôn vào mùa đông.
Công việc của Mặc Sơ cũng càng ngày càng bận rộn.
Thỉnh thoảng có hôm cô bận hai nhà, Triển Lê Hàn đã tuyển cho cô hai trợ lý.
Mặc Sơ đang bận rộn trong công việc thì nhận được tin vui của Cố Vãn Vãn.
Cố Vãn Vãn đã sinh một cô bé xinh đẹp, ngũ quan đều như khắc ra từ cô ấy vậy.
Trong phòng sinh.
Cố Vãn Vãn sinh mổ, cô ấy nằm trên giường nhìn cục cưng nhỏ nằm trong chiếc giường trẻ sơ sinh, cô ấy rất vui.
Như Mặc Sơ nói, sau khi đứa trẻ được sinh ra, mọi sự chú ý đều ở chỗ đứa bé, vậy thì chuyện khác đều trở nên không còn quan trọng nữa.
Cố Trạch Dã ở trong bệnh viện bồi cô ấy, bởi vì là sinh con bí mật, anh ta đã tìm phòng sinh VIP, bên trong xa hoa như phòng tổng thống.
Tất nhiên, ngoại trừ Dương Trân đang chăm sóc ra, thì chính là nhân viên chữa bệnh và chăm sóc.
Cố Trạch Dã đến chỗ đứa trẻ khóc, anh ta bế cô bé lên, anh ta mỉm cười nói với Cỗ Vãn Vãn: " Tiếng cô nhóc này to thế này! Hồi nhỏ con cũng như thế này, anh còn nhớ, năm anh bảy tuổi, lúc em ra đời, anh đã bế em thế này!"
Sao mà chớp mắt một cái, đã trôi qua 23 năm rồi.
Cố Vãn Vãn cũng bật cười: "Bây giờ anh 30 tuổi, lại bế con gái của em! Anh, có phải là anh nên tìm bạn gái rồi không?"
"Không vội!" Cố Trạch Dã bế đứa bé, cô bé vẫn đang khóc.
"Có phải là cục cưng đói rồi không?" Cố Vãn Vãn đưa tay ra: "Anh, để ở chỗ em đi, con bé muốn ăn rồi!"
Cố Trạch Dã đặt đưa bé bên cạnh cô ấy: "Em vừa làm phẫu thuật, đừng làm quá mạnh! Cẩn thận miệng vết thương nứt ra đấy."
"Anh, làm mẹ là bất kỳ việc gì cũng làm được." Cố Vãn đưa tay ra vỗ vai cục cưng, một tay còn lại thì cô ấy cởi cúc áo của mình ra, định cho đưa bé uống sữa.
Khung cảnh mùa đông, một mảnh tiêu điều, cũng chỉ còn lại lá khô và cành cây trụi lủi, thậm chí bầu trời cũng có sương mù nữa.
Đột nhiên, Cố Vãn Vãn kêu lên một tiếng: "A..."