Có những người luôn thích lấy sự bất hạnh của người khác để làm nổi bật là cuộc sống của bản thân mình vô cùng hạnh phúc.1
Ví dụ như Tô San chính là một người như vậy!
Toàn thân Tô San mặc đồ Chanel, từ đầu đến chân đều có vẻ giàu có sang trọng.
Tô San châm chọc Mặc Sơ xong, còn không quên châm chọc cô của mình một trận. Cô ta lặng lẽ nói bên tai Trần Chân Dao: “Cô à, đối với một đứa con nuôi có bầu trước khi lập gia đình từ lúc chưa được mười tám tuổi thì cô đừng hao phí quá nhiều công sức. Nhưng mà cô cũng tinh mắt thật đấy, người đàn ông kia và chị họ của cháu đúng là một cặp trời sinh! Cháu đi trước đây, cô nhớ cuối tuần này đến uống rượu mừng của cháu nhé!”1
Sau khi Tô San rời đi với vẻ đắc ý, Trần Chân Dao nhìn Mặc Sơ bằng ánh mắt chán ghét, nhỏ giọng trách móc: “Hôm nay mày không được phá hỏng chuyện xem mắt này đâu đấy! Nếu lúc trước mày không có thai trước khi lập gia đình, Tư Vĩ Phàm cũng sẽ không bị Tô San cướp mất. Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày không những không thể trả ơn mà còn bôi tro trát trấu lên mặt tao!”
Trần Chân Dao vừa mắng vừa kéo Mặc Sơ đến bàn số chín.
“Tổng giám đốc Trương, đây là Mặc Sơ nhà chúng tôi!” Trần Chân Dao nhiệt tình giới thiệu, bà ta chỉ vào Mặc Sơ: “Vừa nhìn là biết con nhỏ này là một người phụ nữ dễ sinh đẻ.”
“Mẹ…” Mặc Sơ nhíu mày, mẹ nuôi chào hàng cô như vậy vì nịnh hót Trương Thịnh Tùng, cô giống như một con búp bê không có một chút tôn nghiêm, để mặc cho người ta chỉ trỏ và vây xem vậy.
Trần Chân Dao dùng sức nhéo cánh tay cô một cái, cười nói với Trương Thịnh Tùng: “Cậu xem, giọng của nó cũng rất dễ nghe!”
Trương Thịnh Tùng khá hài lòng với Mặc Sơ, cô gái này xinh đẹp, vóc người cũng rất đẹp. Ông ta đưa một tấm chi phiếu cho Trần Chân Dao: “Tôi sống thử với cô ấy trước.”
Trần Chân Dao nhìn số tiền một trăm ngàn đ trên tấm chi phiếu, vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Trương, hai người cứ tùy ý sống chung thể nào cũng được, tốt nhất là sớm sinh cho Tổng giám đốc Trương một đứa con trai…”1
Trần Chân Dao ngẩng đầu thỏa mãn đắc ý rời đi giống như một con gà trống, Mặc Sơ ngồi xuống đối diện Trương Thịnh Tùng.
Cô còn chưa kịp thở phào một hơi thì đã cảm nhận được có một bàn tay to đặt lên đầu gối cô, lòng cô sinh ra cảm giác cô thấy buồn nôn, đứng dậy muốn rời đi!
“Muốn đi ư?” Trương Thịnh Tùng ngăn cô lại: “Cô chỉ là một món đồ mà tôi dùng một trăm ngàn mua về, kiêu ngạo cái gì chứ? Cô có tin là tôi làm vậy với cô ngay tại đây không?”
“Tổng giám đốc Trương cũng là nhân vật lớn có tiếng tăm trên thương trường, ông sẽ làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy ở đây sao?” Mặc Sơ chế giễu lại.
Câu nói này đã nhắc nhở Trương Thịnh Tùng, ông ta kéo Mặc Sơ đi ra ngoài: “Đến khách sạn, hôm nay ông đây không dạy dỗ cô cho tốt thì ông đây không phải người họ Trương!”
Mặc Sơ không giãy giụa nổi khỏi tay của Trương Thịnh Tùng. Ông ta dùng sức lôi cô ra khỏi quán cafe, kéo cô đến một khách sạn gần đó.
Mặc Sơ nhìn trái nhìn phải, nôn nóng tìm bóng dáng của Quyền Đế Sâm.
Nhưng sao lúc này lại chẳng thấy người đàn ông đó đâu!
Mặc Sơ bị Trương Thịnh Tùng kéo vào thang máy, cô cầu cứu với nhân viên phục vụ: “Cứu tôi…”
“Đây là người phụ nữ của tôi!” Trương Thịnh Tùng hung dữ nói: “Tất cả những người khác cút ra xa cho tôi!”
Nhân viên phục vụ sợ bị mất việc nên đành nhanh chóng rời đi.
Trương Thịnh Tùng kéo Mặc Sơ vào trong phòng, ông ta không thể chờ được mà xé quần áo của cô!
Mặc Sơ biết, bây giờ cô không thể cầu cứu ai cả, chỉ có chính bản thân cô mới có thể cứu chính mình.
Cô tiện tay cầm lấy bình hoa trên bàn, đập vào đầu Trương Thịnh Tùng một cách không thương tiếc!1
Một tiếng “Ầm” vang lên!
Máu từ đầu Trương Thịnh Tùng văng tung tóe, ông ta từ từ đã xuống đất, trừng to mắt nói: “Con nhỏ thối tha, tôi sẽ không tha cho… cô…”
Mặc Sơ sợ hãi run rẩy.
Lúc này, cửa bị một người bên ngoài dùng một cước đạp mạnh…1