Nếu mà là người bình thường, cô được hưởng hoa hồng của 5% cổ phần ở công ty tập đoàn Quyền Thị, cô đã giàu có lắm rồi.
Cô đâu cần phải dốc sức làm việc ở một vị trí công tác bình thường như này?
Huống hồ, thân là vợ của Quyền Đế Sâm, cô có được vô số của cải mà có dùng cũng không hết, cô không cần phải xuất đầu lộ diện tự đi làm!
Nhưng, Mặc Sơ khác với người bình thường.
Con người quý ở chỗ tự mình biết mình.
Người có năng lực thật sự, là người ở dưới tình huống có quý nhân giúp đỡ, nâng cao năng lực của bản thân rồi đi chiến thắng thế giới!
Quyền Đế Sâm là quý nhân của Mặc Sơ, còn cô thì muốn làm một người phụ nữ thật sự có bản lĩnh!
Cô dựa vào anh trèo lên đỉnh sự nghiệp, chứ không phải làm một con chim nhỏ không biết bay dưới đôi cánh của anh.
Trong lòng cô, bất kể anh dự tính ban đầu anh cưới cô là gì, anh cũng là động lực khiến cô tiến bộ từng ngày.
Anh là một tòa núi nguy nga, khiến cô dùng hết toàn lực trèo lên, cô không biết cuối cuộc đời này, còn có thể đại được độ cao của anh không?
Nhưng, cô sẽ luôn nỗ lực, leo lên đỉnh núi là anh, dũng cảm tích cực đến gần anh.
Bà tay to của Quyền Đế Sâm khớp xương rõ ràng, tuy là thô ráp nhưng anh lại dịu dàng xoe nhẹ trán bị thương của cô: "Anh không muốn em đặt mình vào tình thế nguy hiểm."
Mặc Sơ vươn hai tay ra, nắm lấy một bàn tay của anh: "Nếu như case thuyết phục người ta hủy hôn là nguy hiểm, cái này cũng chẳng phải là loại những tên buôn lậu thuốc phiện kia không muốn sống nữa! Huống hồ, có nguy hiểm đi chăng nữa thì cũng không nguy hiểm bằng Đế Sâm sa trong mưa đạn. Tất nhiên, những cái này là ngành nghề đặc thù, em chỉ làm nghề bình thường, nhưng mà, nếu em không phải đối mặt với những xung đột trên công việc, thì cho dù là đi trên đường, em cũng có thể bị xe đụng. Nếu là như thế, có phải là em cũng không được đi trên đường nữa không?"
"Ngụy biện!" Quyền Đế Sâm hừ nhẹ hai chữ.
Hì hì, ngụy biện cũng có lý! Mặc Sơ vui vẻ nở nụ cười: "Cảm ơn ông xã, em nhất định sẽ chú ý an toàn của mình."
Quyền Đế Sâm cũng không muốn dùng thủ đoạn cưỡng chế ép cô bỏ việc, nhưng mà, vẫn còn rất nhiều nguy hiểm chưa biết, anh không hy vọng cô bị cuốn vào vòng nguy hiểm.
"Bất kể lúc nào em muốn rời khỏi, em đều có thể ra hết!" Quyền Đế Sâm nhìn cô.
"Vâng!" Mặc Sơ thầm nghĩ, nhất định cô sẽ kiên trì đến cùng, cô sẽ không rút khỏi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tản ra ánh sáng mê người, đó là vẻ xinh đẹp của sự kiên định của cô.
Quyền Đế Sâm cúi đầu, hôn lên cái trán bị thương của cô.
Trong tích tắc, Mặc Sơ đã rúc vào ngực anh.
Đời này, ai hôn qua miệng vết thương của cô, thì liền chú định là người ghi dấu sâu sắc nhất trong lòng cô.
Khi nụ hôn của Quyền Đế Sâm từ trên trán hạ xuống, một đường đi xuống, từ lông mày đến lông mi, rồi lại tới cái mũi, cuối cùng dừng ở trên cánh môi cô.
Ở cửa, một bóng dáng nho nhỏ lặng lẽ tiến vào.
Hu hu, thất vọng quá! Daddy không đánh mông mami, trái lại, daddy còn chơi hôn với mami nữa cơ!
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ, anh buông Mặc Sơ ra, Mặc Tinh đang hôn mê say, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, anh thì lại nhìn về phía Mặc Hàm ở cửa.
Cô nhóc này...
Mặc Sơ đỏ bừng cả mặt, trong năm năm cô mang theo hai đứa trẻ, cô không có quan hệ thân mật với bất cứ người đàn ông nào, bọn trẻ nhìn thấy cảnh thân mật, phần lớn là nhìn thấy trên ti vi thôi.
Đương nhiên, cô cũng chưa bao giờ thân mật với Quyền Đế Sâm trước mặt các con.
Quyền Đế Sâm nâng mặt cô lên: "Em đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, anh đi làm thủ công cho các con!"
"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.
Quyền Đế Sâm đi ra, anh dắt tay Mặc Hàm.
Mặc Hàm mang dáng vẻ rất láu lỉnh: "Daddy, daddy và mami đang làm cái gì vậy?"
Nếu mà là Mặc Sơ, tất nhiên là cô ngại nói thẳng là đang làm gì.
Nhưng, Quyền Đế Sâm thì khác.
Trên khuôn mặt anh mang theo nụ cười nhạt: "Mami bị thương ở thái dương, daddy hôn mami, mami sẽ không đau nữa!"
Mặc Hàm gật đầu: "Daddy tốt với mami quá, bờ cát có một con Oscar, đầu của nó bị người ta đánh bị thương rồi, con cũng đi hôn nó đây!"
Os... car là một con chó!
Sau khi hai bố con bố tầng làm thủ công, Mặc Tinh đi tắm rồi đi ngủ.
....
Hôm sau, bệnh viện.
Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.
"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.
Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bán phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"
Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"
"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.
Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cổ thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phú bà hàng tỉ!"
"Bang bang bang... " Tiếng vang.
Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.
Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thi cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.
Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi cơ chứ!
Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?
Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?
Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"
Mặc Chiêu Đệ tỏ vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"
"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.
Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.
... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.
Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!
Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.
Điều này làm cho Mặc Sơ hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.
Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Đế Sâm đã về rồi.
Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng của lại.
Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"
"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"
Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"
Vốn dĩ tối qua Mặc Sơ chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"
Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.
Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.
Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.
Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.
Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"
Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.
Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chê được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.
Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!
Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"
"Ngủ đủ rồi!" Mặc Sơ gật đầu.
Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
Anh như mãnh thú bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sơ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sơ tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã..." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lương, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!