Bàn tay to lớn của Quyền Đế Sâm nắm trọn bàn tay nhỏ bé của Mặc Sơ.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đây không phải là lần đầu tiên anh nắm tay cô.
Lần đầu tiên anh nắm lấy tay cô là ở trong Cục cảnh sát, mọi người đều chà đạp cô dưới chân, cũng chỉ có một mình anh nâng niu cô trên tay.
Đây là lần thứ hai, họ hàng và bạn trai cũ nhục nhã cô, lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh lại nắm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Mặc Sơ không biết người khác nghĩ gì khi nắm tay, cô thì cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp của anh.
Dù phần tình nghĩa này là thật hay giả, ít nhất tại thời điểm cô bơ vơ không nơi nương tựa, nó đã từng thắp sáng cho cuộc đời đen tối của cô.
Cố Vãn Vãn vui vẻ nhìn Quyền Đế Sâm nắm tay Mặc Sơ, sau đó nói với Tô San: "Người ta thế này mới gọi là trai tài gái sắc có một không hai! Anh Sâm đẹp trai mê người còn Mặc Sơ xinh đẹp duyên dáng, đứng bên nhau mới là một đôi phù hợp không ai có thể sánh bằng!"
Tô San nhìn Quyền Đế Sâm, người đàn ông này không những đẹp trai còn rất có khí chất!
Đối mặt với ánh mắt sắc bén như ưng và khí thế mạnh mẽ của Quyền Đế Sâm, Tô San lùi lại mấy bước, nhưng cô ta cố gắng làm bản thân bình tĩnh, sau đó cười lạnh nói: "Mặc Sơ, bạn của cô thuê trai bao cho cô từ đâu vậy? Mặt mũi cũng đẹp, khí chất cũng tốt, nhưng mà trai bao cũng chỉ là trai bao mà thôi, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp đẽ một chút, kỹ năng giường chiếu điêu luyện một chút thì còn có thể làm được cái gì nữa?"
Tư Vĩ Phàm cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, anh ta cẩn thận nhìn Quyền Đế Sâm, hình như người đàn ông này rất giống nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh!
"Mắt chó của cô bị mù à! Đây là anh Sâm của tôi, doanh nhân tài chính giàu có trẻ tuổi nhất toàn cầu! Tất cả các ngành nghề trên toàn thế giới đều có tài sản của anh Sâm của tôi!" Cố Vãn Vãn lập tức phản kích: "Nhà họ Tô của cô là cái thá gì, cũng chỉ là một cái nhà máy rách nát có gần trăm công nhân thôi mà."
Mặc Sơ nhìn Quyền Đế Sâm, cô biết thân phận của anh cao vời vợi, anh giống như một thiên thần tỏa sáng rực rỡ, còn cô chỉ là một cô gái nhỏ bé mồ côi không nơi nương tựa.
Anh chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cô, không thèm quan tâm Cố Vãn Vãn đang tranh cãi gì với Tô San, anh khinh thường để ý tới những thứ này.
Đương nhiên Tô San không tin, sao Mặc Sơ có thể may mắn như chó ngáp phải ruồi như thế chứ, cứ gặp được người đàn ông nào cũng đều bản lĩnh hơn người trước đó!
"Làm sao cô chứng minh được?" Tô San chơi xấu.
Cố Vãn Vãn mạnh mẽ đe dọa: "Tôi cần gì phải chứng minh? Là do chính mắt chó của cô bị mù, xem ra hôm nay vận may của cô không tốt rồi, chuyện kết hôn đã bị trì hoãn, chúc cho hai người nhanh chóng ly hôn, mỗi người một ngã!"
Quyền Đế Sâm cúi đầu chăm chú nhìn Mặc Sơ: "Em còn đau không?"
Mặc Sơ biết là anh đang hỏi về vết thương của mình, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
"Chúng ta đi thôi!" Anh vẫn nắm bàn tay nhỏ của cô, chuẩn bị rời đi.
"Được!" Mặc Sơ cũng đã chán bầu không khí nơi này lắm rồi, cô để mặc cho bàn tay anh nắm lấy bàn tay mình.
Nhưng lúc này Tô San lại ngăn cản bọn họ: "Mặc Sơ, tất cả mọi chuyện đều là do cô giở trò, cô định trốn đi như thế hả? Đừng hòng!"
Trước khi Mặc Sơ lên tiếng, Quyền Đế Sâm đã tiến lên: "Tư Vĩ Phàm, công ty cậu đã giở trò gian dối trong báo cáo tài chính năm ngoái, đã được kiểm duyệt chưa? Trông chừng người phụ nữ của cậu đi, nếu không tôi đảm bảo ngày mai cậu sẽ nhìn thấy giá trị cổ phiếu công ty Tư Thông rơi xuống tận đáy!"
Tư Vĩ Phàm bị dọa sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, phải biết là rất ít người biết đến báo cáo tài chính hàng năm của công ty Tư Thông.
Câu nói này của Quyền Đế Sâm đúng là đang uy hiếp một cách trắng trợn, nhưng lại hiệu quả hơn làm bất cứ chuyện gì.
"Anh là Quyền Đế Sâm?" Tư Vĩ Phàm không dám khẳng định.
"Tất nhiên rồi!" Cố Vãn Vãn hả hê nói: "Anh Sâm, từ nãy đến giờ toàn là em nói chuyện, anh nên dạy cho bọn họ một bài học đi, nếu không bọn họ còn tưởng rằng anh là giả mạo!"