“Anh đang muốn đi đâu?” Mặc Sơ không thể làm gì khác hơn là hỏi anh.
Ánh mắt sắc bén của Quyền Đế Sâm nhìn mặt đường phía trước: “Bệnh viện.”
Thế nhưng không phải ở bệnh viện công lập chỗ Cố Mộc Thành, mà lái về phía bệnh viện tư nhân Kỳ Hạ.
“Em không sao.” Mặc Sơ nói: “Em muốn về công ty.”
“Hôm nay xin nghỉ.” Quyền Đế Sâm dứt khoát nói.
Mặc Sơ kinh ngạc: “Em không bị thương, trong công ty vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý.”
“Anh biết sự nghiệp của em rất quan trọng.” Lúc trước mặt Quyền Đế Sâm là đèn đỏ, ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô: “Nhưng mà gia đình cũng quan trọng như thế.”
Mặc Sơ vô cùng kinh ngạc nhìn anh, ý của anh là muốn nói, cô là người phụ nữ mạnh mẽ, cô còn lạnh nhạt với anh sao?
Từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, cô chỉ muốn có một công việc có nhiều tiền, ít nhất để cô có chỗ đừng bất bại.
Có người từng phân tích vì sao phụ nữ lại thích mua đồ như thế, cũng bởi vì đau lòng, mua đồ sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.
Thế nhưng cầm cái gì đi mua đồ chứ? Không phải là tiền sao?
Cho nên, mỗi một người phụ nữ đứng ở đỉnh núi có thể không có dự tính ban đầu giống nhau, cũng đều muốn làm nữ vương mà là để cho mình càng thêm mạnh mẽ. Chỉ là sau khi có rất nhiều chuyện đang đổ dầu vào lửa, cô cũng chỉ thuận theo, trở thành nữ vương.
Cô đưa mắt nhìn anh, không biết còn có thể nói gì.
Quyền Đế Sâm đưa cô đến bệnh viện, để bác sĩ nữ xem mặt và chân cho cô.
Bác sĩ nói: “Tổng giám đốc Quyền, bà Quyền cũng không có chuyện gì, chân chỉ bị trật khớp nhẹ, da mặt cũng bị trầy một chút, chỉ là bà Quyền trời sinh xinh đẹp, da quá non nớt, chạm nhẹ một chút cũng sẽ lột da, quay về bôi một ít thuốc là được.”
“Cảm ơn.” Mặc Sơ cầm lấy thuốc.
Bác sĩ vô cùng nhiệt tình: “Bà Quyền không nên khách sáo, tổng giám đốc Quyền đối xử với cô rất tốt.”
Mặc Sơ cười một tiếng, không nói gì.
Nếu như bác sĩ biết, mặt của cô là bị ngón tay trên bàn tay to của Quyền Đế Sâm nhéo thành ra như thế, cô ta có còn nói Quyền Đế Sâm tốt nữa không?
Sau khi bác sĩ xem cho Mặc Sơ xong, Quyền Đế Sâm cũng không để cô đến công ty làm.
Cô có chút khó hiểu: “Bác sĩ cũng nói em không sao, sao không cho em đi?”
“Người khác thấy mặt em.” Quyền Đế Sâm nói, da mặt của anh rất dày, xoa nắn thế nào cũng sẽ không đỏ, cũng không bị lột da. Thế nhưng anh không ngờ, mặt của con gái người ta sao có thể so sang với người dầm mưa dãi nắng như anh chứ?
Mặc Sơ nhìn anh, gương mặt non nớt của cô, điều này cũng sai.
“Dù sao thì, đi về nghỉ.” Quyền Đế Sâm nói xong, thấy cô bất động, anh lập tức nói: “Đây là mệnh lệnh.”
Được rồi.
Mặc Sơ không thể làm gì khác hơn là gọi cho Triển Lê Hàn xin nghỉ: “Tổng giám đốc Triển, hôm nay tôi có chút chuyện, không thể đến công ty, anh nói với chị Tông một tiếng, có việc gấp gì thì bảo chị ấy gửi thư cho tôi, tôi sẽ giải quyết ở nhà.”
Triển Lê Hàn không hỏi cô chuyện gì, vô cùng sảng khoái cho cô nghỉ.
Mặc Sơ chuẩn bị quá giang xe trở về, Quyền Đế Sâm nói: “Anh bảo tài xế đưa em.”
Mặc Sơ về đến nhà, cô nhìn mặt mình trong gương, không nhịn được thở dài một cái, cũng không biết Cố Mộc Thành thế nào.
Cô gọi cho Cố Mộc Thành, kết quả là một người phụ nữ nhận điện thoại.
“Cố Mộc Thành, vết thương của anh thế nào?” Mặc Sơ đi thẳng vào vấn đề.
Cố Mộc Thành vào phòng phẫu thuật, điện thoại của anh ta để trong phòng làm việc, không mang theo, Diệp Tử nhìn thấy điện thoại, phía trên viết tên Mặc Sơ, cô ta lập tức nghe điện thoại: “Bà Quyền, cô thân là phụ nữ có chồng, cũng không cần mơ tưởng tới người đàn ông khác. Sao thế, còn cần tổng giám đốc Quyền phải dạy dỗ cô thật tốt sao?”
Mặc Sơ nghe thấy đối phương nói như thế, cô hơi nhíu mày, từ trước tới giờ cô xem Cố Mộc Thành như em trai vậy. Hôm nay, Cố Mộc Thành bị Quyền Đế Sâm đánh, cô chỉ muốn hỏi Cố Mộc Thành thế nào.
“Cho hỏi, cô là?” Mặc Sơ hỏi cô ta.
“Cô không cần biết tôi là ai.” Diệp Tử phách lối nói: “Dù sao tôi và bác sĩ Cố, một người chưa gả, một người cũng chưa lập gia đình. Chúng tôi ở bên nhau là bình thường, ngược lại là cô, không lo làm bà Quyền, cẩn thận có một ngày tổng giám đốc Quyền bỏ cô, cô ra đi không lấy được cái gì cả. Tôi không nói với cô nữa, sau này cũng đừng gọi điện thoại nữa.”
Mặc Sơ bỏ điện thoại xuống, cô có thể nghe ra đây là một cô gái yêu mến Cố Mộc Thành, thật ra thì dám yêu dám hận cũng tốt.
Không giống cô, làm chuyện gì cũng nghĩ quá nhiều, quan tâm quá nhiều. Tính tình như thế, nói dễ nghe là cẩn thận, nói khó nghe là nhìn trước ngó sau, băn khoăn quá nhiều.
Ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô nói có tình yêu thế nhưng lại rất mơ hồ, cô không có nghĩa vụ với anh.
Nói không có tình yêu? Loáng thoáng bên trong, tựa như có gì đó dẫn dắt vậy.
Mặc Sơ cảm thấy, con người thật sự là một loài sinh vật mâu thuẫn.
Chỉ chốc lát sau, chị Tông gọi điện thoại cho cô: “Mặc Sơ, sao còn chưa tới làm, có phải bị bệnh rồi không?”
“Không có.” Trong lòng Mặc Sơ ấm áp: “Có chút chuyện nhỏ, cần phải ở nhà xử lý một chút. Chị Tông, phiền chị.”
“Nói mấy lời khách sáo với tôi làm gì.” Chị Tông nói: “Tôi còn lo lắng cô và tổng giám đốc Quyền gây gổ chứ. Vợ chồng son, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, giữ cảm xúc mạnh mẽ, giữ dự tính ban đầu.”
Qủa nhiên gừng càng già càng cay.
Nói chuyện với chị Tông một hồi, khiến Mặc Sơ vẫn cảm thấy xúc động.
Sau khi cô xử lý xong chuyện, đến vườn hoa đằng sau xem Huân Y Thảo, cô thấy Huân Y Thảo đã nảy mầm, trong lòng cô giống như được tưới nước, cô lấy điện thoại ra, tự chụp cho mình mấy tấm ảnh, lưu lại trong điện thoại.
Buổi chiều, Quyền Đế Sâm tan làm về nhà rất sớm, lúc anh trở về, cô vẫn còn ngủ trưa.
Sau giờ ngọ mùa hè, vô cùng nóng.
Cô ngủ mơ màng, cảm thấy có người tới trước gót chân cô, mắt cô nửa mở nửa khép nhìn, thấy rằng anh đã về.
“Ăn cơm rồi hay chưa?” Quyền Đế Sâm hỏi cô.
“Ăn rồi.” Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm nhìn thấy dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ của cô: “Ngủ tiếp đi.”
Mặc Sơ xuống đất: “Em xem xem chị Tông có gửi mail cho em hay không.”
Cô mở điện thoại di động, mở email của mình lên, cô mở một cái, không biết ai gửi cho cô một email ác ý, bên trên đầm đìa máu và ma quỷ.
Cô kêu “a” một tiếng.
Điện thoại rơi xuống đất.
Lúc đầu, Quyền Đế Sâm muốn đến thư phòng, anh nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của cô, anh đi tới, đưa tay cầm lấy điện thoại, xem email đầm đìa máu kia.
Sau khi anh thủ tiêu, trả lại điện thoại cho cô.
Mặc Sơ nhận lấy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, không sao.”
Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn anh, trong lúc đột ngột, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô không nói gì, yên tĩnh tựa vào lòng anh. Nghe tiếng tim anh đập, vừa thấy có cảm giác an toàn.