Tuy Mặc Sơ đã kết hôn nhưng cô vẫn đến một mình.
Bởi vì cô không đoán được suy nghĩ của Quyền Đế Sâm, anh quá kín đáo, cô nào dám tùy tiện gọi anh đến dự lễ cưới.
Hơn nữa lúc nào những người này cũng muốn thấy cô xấu mặt, chê cười quá khứ của cô.
Cô cũng không muốn Quyền Đế Sâm đến đây, làm anh mất mặt.
Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến: "Ai nói là Mặc Sơ nhà chúng tôi đến một mình vậy? Bạn trai của cô ấy đang xử lý công việc, vẫn chưa đến đấy!"
Mặc Sơ nhìn về phía giọng nói phát ra, cô ngạc nhiên và mừng rỡ thốt lên: "Vãn Vãn, cậu về rồi à!"
Cố Vãn Vãn là bạn đại học của Mặc Sơ. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy ra nước ngoài đào tạo sâu, hiện tại vừa mới về nước.
Hai người ôm chầm lấy nhau, Cố Vãn Vãn nói nhỏ bên tai cô: "Chờ một chút, anh trai tớ sẽ đến, tớ bảo anh trai giả làm bạn trai cậu, lóe mù mắt chó của bọn họ!"
"Đừng!" Mặc Sơ lập tức lắc đầu. Tuy rằng cô và Quyền Đế Sâm không có ước định gì, nhưng cô hiểu cô là vợ trên danh nghĩa của anh, không thể giả làm người yêu của người đàn ông khác được.
"Yên tâm đi!" Cố Vãn Vãn nói: "Tớ không quen nhìn những người này ức hiếp cậu như vậy! Giúp bạn hết mình, bị đâm hai dao cũng không có gì đáng tiếc."
Mặc Sơ bị cô ấy chọc cười: "Tớ không thèm quan tâm đến lời nói của họ!"
"Nhưng tớ quan tâm cậu!" Cố Vãn Vãn vỗ vai cô, tỏ ý bảo cô yên tâm.
Tô San không phục nói: "Chỉ bằng hai người phụ nữ như các cô sao, tôi đoán bạn trai của các cô cũng chỉ là trai bao được thuê ở các quán bar thôi!"
Tư Vĩ Phàm kéo tay Tô San: "Đi thôi, đi trang điểm!"
...
Trong văn phòng thị chính thành phố, cuối tuần nhưng Cố Trạch Dã vẫn đang xử lý công vụ, thư ký Chu Trưởng Phương gõ cửa bước vào: "Thị trưởng Cố, chuyện anh đặc biệt căn dặn đã xong xuôi rồi!"
Chu Trưởng Phương đặt tài liệu lên bàn làm việc màu đen của Cố Trạch Dã, bổ sung thêm một câu: "Toàn bộ cảnh sát thành phố này đều đang được chỉnh đốn, nhất là chi nhánh ở chỗ Tăng Thành, tất cả những người ở đó đều được thay đổi rồi. Tăng Thành bị cách chức vĩnh viễn, không tuyển nhận lại, hai cảnh sát có liên quan đến vụ án đó cũng đã bị bắt giam."
"Được!" Cố Trạch Dã chuẩn bị tan làm, anh ta vắt áo vest trên cổ tay, ngồi lên xe riêng của mình và gọi điện thoại cho Quyền Đế Sâm: "Tối nay đi dùng bữa chung không?"
Hai người hẹn nhau ở nhà hàng năm sao.
Sau khi các món ngon miệng lại đẹp mắt được mang lên, hai người cùng nhau ăn uống.
Trong đôi mắt Cố Trạch Dã lộ vẻ tươi cười: "Người đẹp của cậu đâu rồi?"
Quyền Đế Sâm thản nhiên nhướng mày, Mặc Sơ ư? Có lẽ cô đang bận rộn với kế hoạch trong tay nhỉ!
"Cậu nghiêm túc với cô ấy sao?" Lúc này Cố Trạch Dã vô cùng tò mò.
Quyền Đế Sâm đặt ly rượu xuống, tựa vào ghế và nói: "Thị trưởng Cố thích hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác như vậy, những người dân trong Thành phố S có biết không?"
"Lát nữa ăn cơm xong, chúng ta đến trường bắn đi!” Cố Trạch Dã nói: "Để tôi xem thử kỹ thuật bắn súng của cậu đã tiến bộ chưa."
Hai người đều xuất thân từ lính đặc chủng, tình bạn bền chắc đã được hình thành từ trong quân đội.
Lúc này, điện thoại của Cố Trạch Dã vang lên.
"Anh à, anh đang ở đâu vậy? Mau đến khách sạn Thiên Thành, em cần anh giúp!" Giọng Cố Vãn Vãn vang lên.
"Vãn Vãn, chuyện gì vậy?" Cố Trạch Dã vô cùng cưng chiều em gái.
"Em mặc kệ đấy, nhất định anh phải đến!" Cố Vãn Vãn làm nũng.
Cố Trạch Dã nhìn Quyền Đế Sâm đang ngồi ở phía đối diện một cái: "Anh và Quyền Đế Sâm cùng nhau đến đó!"
"Wow!" Cố Vãn Vãn vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên luôn: "Tốt quá!"
Cố Vãn Vãn hạ điện thoại xuống rồi nói với Mặc Sơ: "Anh tớ còn dẫn một người đàn ông đẹp trai nhất, mê người nhất thế giới đến đây, lần này chúng ta cần phải khiến bọn họ quỳ xuống xin tha!"
"Đừng làm lớn chuyện quá." Mặc Sơ khuyên cô ấy.
Nhưng dù thế nào Mặc Sơ cũng không ngờ được rằng người đến lại là…