"Đúng vậy! Tối qua, bố, anh trai và tôi cùng đi tới khách sạn, vốn là để chúc mừng công ty ký hợp đồng thành công" Mộ Ngạn Hạo nói: "Nào ngờ, còn có ông chủ phía sau nữa."
Mặc Sơ hiểu ra: "Ông chủ này chính là Đế Sâm!"
Mộ Ngạn Hạo gật đầu.
Trong khoảnh khắc này, dường như Mặc Sơ đã hiểu ra nguyên nhân vì sao tối qua Quyền Đế Sâm lại phấn chấn như thế rồi.
Bởi vì, hiện tại anh phá hủy nhà họ Mộ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mặc dù Mặc Sợ biết, sớm muộn gì nhà họ Mộ cũng là vật trong tay Quyền Đế Sâm, nhưng mà, anh chọn vào ngày trước tết một ngày, khiến cho người nhà họ Mộ không thể ăn tết vui vẻ, anh cũng thật là biết chọn thời gian.
Mộ Ngạn Hạo thấy cô không nói gì, anh ta nói: "Chị Mặc, chị cũng không cần buồn đầu, chuyện làm ăn, tôi và chị đều không hiểu! Ai đúng? Ai sao? Đều không thể nào phân biệt được."
"Cậu nghĩ được như vậy cũng tốt." Mặc Sơ nhìn cậu ta: "Mặc kệ thế nào? Trước tiên chúc cậu năm mới vui vẻ!"
Mặc Sơ cũng nghĩ tới sáng hôm nay, dáng vẻ Mộ Thế Trung hận không thể xé nát cô ra lúc ở trong bệnh viện!
Theo chuyện Quyền Đế Sâm là ông chủ đằng sau của công ty Mộ Thị, công ty Mộ Thị sẽ càng ngày càng khốn khổ, Mộ Thể Trung sẽ trơ mắt nhìn cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Mộ có khả năng sẽ bị hủy trong chốc lát.
Mặc Sợ biết, Mộ Ngạn Hạo vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ.
Nhưng mà, cậu ta mang họ Mộ.
Sau khi Mặc Sơ về đến nhà, Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang trải giấy đỏ lên bàn, chuẩn bị viết câu đối.
Mặc Hàm thì ở bên cạnh nghiên cứu, cả nhà vui vẻ chuẩn bị đón tết.
Mặc Hàm nói: "Con đề nghị, Hi Hi viết câu đối bên trái, con biết câu đối bên phải, daddy viết câu đối ngang, thế nào?"
"Sơ Sở thì sao? Viết cái gì?" Mặc Hi hỏi cô bé.
"Đúng thế!" Mặc Hàm vẫy tay với Mặc Sơ: "Sơ Sở, mẹ viết gì?"
Mặc Sơ nhìn bọn họ: "Mẹ xem bọn con viết!"
Mặc Hi cầm bút lông lên, cậu bé viết vài chữ to lên tờ giấy: Anh hùng cưỡi ngựa đi nghênh
ngang.
Trước nay Mặc Hàm là một tiểu thiên tài, cô bé cầm bút lên, đứng lên ghế dài, viết xuống: Long nữ Mục Dương tái phúc tới.
"Daddy, tới lượt bố, viết hoành phi." Mặc Hàm kêu.
Quyền Đế Sâm vươn tay ra nắm tay Mặc Sơ: "Nào, chúng ta cùng viết!"
Bàn tay nhỏ của Mặc Sơ cầm bút, bàn tay to của Quyền Đế Sâm cầm bàn tay nhỏ của cô, anh đứng sau lưng cô, bao cơ thể xinh xắn vào trong.
Mặc Sợ quay đầu lại, nhìn anh một cái, khóe mắt đuôi mày anh đều mang theo ý cười.
Cô viết xuống giấy câu hoành phi: Hoằng Dương chính khí.
"Woa!" Mặc Hàm reo lên, đây là một đống cẩu lương nha, thật là làm cho hai anh em bọn họ đều hâm mộ chết mất.
Mặc Hi đi ra ngoài cửa dán câu đối, Mặc Hàm đi cùng cậu bé.
Cố Thiên Du nằm trong xe em bé chơi, hình như cô bé cũng cảm nhận được bầu không khí vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng nữa.
Buổi sáng dán câu đối, quét dọn phòng ốc, cơm trưa Quyền Đế Sâm đích thân xuống bếp
nấu.
Mặc Hàm liên tục khen bố nấu ăn ngon, cô nhóc này rất vui, lần đầu tiên bố đón tết với bọn
họ.
Sau bữa cơm trưa, các con cũng đi ngủ.
Tổi qua Mặc Sơngủ ít, cô cũng muốn ngủ bù, tối nay còn phải đón Quyền Thịnh Quốc cùng ăn cơm tất niên nữa.
Buổi sáng cô đã làm vệ sinh, cô cầm quần áo ngủ đi tắm rồi đi ngủ tiếp.
Cô nhìn vào gương, sau lưng cô có một nốt ruồi son, cô không khỏi nhớ đến lưng của Vạn Hương...
Sẽ là như thế sao?
Cô hơi sợ cái kết quả như thế.
Có lẽ là do cô đã quá nhạy cảm thôi!
Khi cô ngẩn người nhìn gương đến xuất thần, Quyền Đế Sâm đẩy cửa đi vào, anh liếc mắt một cái thấy cô vừa tắm xong.
"Sơ Nhi, thơm quá..." Anh đi vào ôm cô.
Trên người Mặc Sở, vẫn còn lưu lại dấu tích tối qua của anh, anh rất thích vẽ lên người cô, mặc cho miệng và tay anh làm ra những bức tranh có nghệ thuật nhất.
Mặc Sơ hơi hờn dỗi, cô nhìn anh: "Tối qua còn chưa đủ à?"
"Sao mà đủ được?" Quyền Đế Sâm khẽ mổ vào môi cô một chút: "Mãi mãi cũng không đủ!"
Mặc Sơ vươn tay ra lấy quần áo ngủ mặc vào, anh hỏi cô: "Vừa nãy em nhìn gương đến xuất thần, em đang nghĩ cái gì vậy?"
"Hôm nay em nghe người ta nói, phụ nữ trên lưng mà có nốt ruồi son ở đây, con đường tình cảm không thuận lợi cho lắm." Mặc Sơ khẽ nói.
Ngón tay của Quyền Đế Sâm, rất là chuẩn xác sờ lên nốt ruồi son trên lưng cô: "Em nói cái này à?"