Dịch Tang nhìn ông ta chăm chú: "Đáng lẽ ra tôi không nên đồng ý với ông, đưa con bé tới đây, tôi sai rồi, là tôi đã sai rồi..."
Trần Phù vừa nghe thấy lời này, ông ta tức đến nổi gân xanh giật giật, ông ta có lòng đối xử tốt với Long Yên, Dịch Tang lại cứ trách ông ta!
"Tôi đi khỏi nơi này thì hơn!" Dịch Tang nói: "Trước đây tôi ở lại, cũng là vì Long Yên ở đây! Bây giờ Yến Nhi đã phạm phải sai lần lớn như vậy, tôi cũng không bảo vệ được..."
"Tôi không cho phép bà đi!" Trần Phù quát lên như dã thú: "A Tang, bà là người phụ nữ của tôi!"
"Tôi không đồng ý!" Dịch Tang lắc đầu: "Nếu ông nhất định bắt tôi ở lại, chi bằng ông giết tôi đi!"
"Bà tưởng tôi không dám ư!" Trần Phú đưa tay ra bóp cổ bà ta.
Dịch Tang giãy dụa, nhưng không tránh được, bà ta bị ông ta bóp đến nỗi cổ có một vòng vết hằn, sau khi bà ta ngất rồi, Trần Phù mới buông bà ta ra.
Công ty tổ chức hôn lễ.
Tiểu Mễ gõ cửa rồi đi vào: "Chị Mặc, có hai anh cảnh sát tới tìm chị!"
"Mời vào!" Mặc Sơ lập tức nói.
Hai anh cảnh sát trẻ đi vào, một người trong đó nói: "Bà Quyền, chúng tôi
tổ điều tra trọng án, chủ yếu là phụ trách án của Long Yên, chúng tôi biết, trên quan hệ huyết thống, cô ta là chị gái cùng cha khác mẹ của cô, nếu cô có bất cứ thông tin nào, cô hãy thông báo cho chúng tôi, được không?"
"Tôi nhất định sẽ thông báo cho phía cảnh sát." Mặc Sơ đứng dậy, cô nhìn bọn họ: "Đó là sinh mạng của hơn một trăm người vô tội, hại chết hơn một trăm gia đình, cho dù Long Yên chết, thì cũng không bù đắp được tổn hại mà cô ta gây ra! Người như thế, nhất định phải bắt lại cô ta, xoa dịu nỗi đau của người bị hại."
"Cảm ơn bà Quyền!" Một anh cảnh sát trong đó nói: "Cùng một cha, nhưng hai người lại khác nhau như thế này! Bà Quyền, cô thật tốt! Nếu Úc Lạc Hàn cũng có thể hợp tác được như bà Quyền, thì bắt được Long Yên cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi!"
"Úc Lạc Hàn ư?" Mặc Sơ khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy, Long Yên thích anh ta lâu như thế, anh ta cứ không thích!" Một cảnh sát nói: "Úc Lạc Hàn này cũng có bản lĩnh, rõ ràng là thiếu đường chủ của Thiên Tàn đường, cố tình anh ta lại tẩy trắng được bản thân rồi!"
Mặc Sơ từng gặp Úc Lạc Hàn mấy lần, người này trầm mặc ít nói, nhưng nội tâm lại sóng ngầm mãnh liệt, quả thực là một nhân tài rất gì và này nọ!
"Phải rồi, bà Quyền, hội viên đăng ký chỗ các cô có thích cảnh sát không?" Một cảnh sát khác hỏi.
Mặc Sơ mỉm cười: "Nếu mà có, tôi sẽ thông báo cho anh, được không? Các anh là người đáng yêu nhất, làm gì có ai không thích các anh chứ!"
"Được!" Hai cảnh sát đều mỉm cười.
Đi làm nốt ngày cuối cùng của năm nay là được nghỉ rồi!
Buổi tối, Triển Lê Hàn mời cơm!
Theo lệ cũ, có nghĩa là ông chủ lên tiếng, các nhân viên vỗ tay, tổng kết của năm nay và có một kỳ vọng về năm tới.
Mặc Sơ có uống ít rượu, năm nay cô trưởng thành nhanh nhất, nhảy lên thành người lên kế hoạch cấp cao của công ty.
Sau khi phát thưởng cuối năm, cô gọi điện cho Kiều Thanh Du: "Thanh Duy tớ đã chuyển một ít tiền thưởng cuối năm, cậu giúp tớ đưa cho gia đình đặc biệt khó khăn trong vụ thi công tàu điện ngầm lần trước nhé, sắp sang năm mới rồi, cậu đừng nhắc đến tới trước mặt bọn họ.
Kiều Thanh Du đồng ý: "Được, không thành vấn đề."
Lúc Mặc Sơ gọi điện ở ban công, Tiểu Mễ đi tới, cô ta nhìn Mặc Sơ: "Chị Mặc, chị đúng là một người tốt!"
"Người tốt ư?" Mặc Sơ tháp giọng cười: "Người tốt dễ đau lòng!"
Nếu cô là một người đàn bà chanh chua, cô cũng có thể cãi nhau một trận to với Quyền Đế Sâm vì con của Cố Vãn Vãn!
Nếu cô là một người ích kỷ, cô hoàn toàn không cần quan tâm những người trong gia đình đã mất đi người lao động, bởi vì có nhà nước sẽ quan tâm và yêu thương bọn họ!
Nếu cô là một người kiêu ngạo, cô cũng có thể bảo Kiều Thanh Du tuyên truyền việc tốt mà cô làm!
Nhưng mà, những cái này đều không phải cái mà cô muốn!
Bất luận cô là người như thế nào, không thẹn với lòng là được.
Mặc dù thỉnh thoảng, trái tim cũng sẽ tổn thương.
Tiểu Mễ cầm một ly rượu, cụng ly với cô: "Chị Mặc, chị là người hướng dẫn đầu tiên của em trong công việc, em thật sự rất vinh hạnh khi theo chị học tập! Xin chị hãy nhận lòng kính trọng của em! Cạn ly rượu này!"
"Chị không thể uống thêm nữa, lát nữa về chị còn chuyện quan trọng!" Mặc Sơ còn phải chăm sóc Cổ Thiên Du.
Tiểu Mễ nằng nặc đòi cạn, Mặc Sơ đành phải uống.
Tiểu Mễ nói: "Đừng sợ say, tổng giám đốc Quyền sẽ tới đón chị!"
Mặc Sơ uống một ngụm hết sạch số rượu trong ly, có lẽ anh đang ở nhà tận hưởng tình cảm cha con với Thiên Du nhỉ!
Nếu mà đau lòng rồi, uống một ngụm rượu, có phải có thể chữa khỏi vết thương trong lòng không?
Một lát sau, Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Mặc Sơ để điện thoại trong túi xách và chưa có lấy ra, cô cũng không có nghe thấy.
Mặc Sơ ngồi trên ban công, ngắm nhìn bầu trời sao, thật ra con người ấy, bất luận là thời điểm nào, cũng sẽ có phiền não này phiền não kia.
Ví dụ, sự phiền não lúc cô 18 tuổi, mất trinh, mang thai.
Sự phiền não của hiện tại, tình cảm, rối rắm...v.y.
Quyền Đế Sâm đã gọi mấy cuộc mà không có ai nghe máy, sau đó anh đã gọi cho Triển Lê Hàn.
Triển Lê Hàn bảo Mặc Sơ đang ở bữa tiệc: "Cô ấy đã uống một ít rượu, tổng giám đốc Quyền, tốt nhất là anh tự tới đón cô ấy đi!"
Chẳng mấy chốc, Quyền Đế Sâm đã tự lái xe tới rồi.
Khi anh nhìn thấy Mặc Sơ một mình dựa trên ban công, mọi người đều đang ồn ào, chỉ có một mình cô là yên lặng đứng trong góc.
Anh đi tới trước mặt cô, thấp giọng gọi: "Sơ Nhi."