Cố Vãn Vãn cũng thơm mẹ một cái: "Mẹ, mẹ phải cười nhiều vào, nếu không sẽ nhanh già đấy!"
+
Sau khi Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã lên xe, Tần Tinh lườm Cổ Hiên Ưng một cái: "Ông biết rõ chúng nó không phải anh em ruột, ông còn cho chúng nó thân mật với nhau như vậy à?"
"Vãn Vãn có thế giới của mình, con bé là một đứa bé độc lập, thành tựu của Trạch Dã, bà cũng đã nhìn thấy rồi, hai đứa nó đều không có suy nghĩ khác với đối phương, bà nghĩ nhiều như thế làm cái gì?" Cố Hiên Ưng thở dài nói.
Tần Tinh tức giận nói: "Đến lúc xảy ra vấn đề thì ông sẽ biết sai!"
Trên xe.
Cố Trạch Dã đích thân lái xe, Cố Vãn Vãn ngồi trên ghế phó lái, cô ấy sốt ruột nói: "Anh, làm sao bây giờ? Con ở chỗ Mặc Sơ, bây giờ chúng ta như thế này cũng chỉ là kế tạm thời!".
"Em đừng lo, qua tết, bố, mẹ sẽ về Tam Á." Cố Trạch Dã an ủi Cổ Vãn Vãn: "Bây giờ để Mặc Sơ chiếu cố con bé đi!"
"Nhưng mà, em nhớ Thiên Du." Cố Vãn Vãn mở ảnh ra xem: "Anh, anh có nhớ con bé không?"
"Anh cũng nhớ con bé!" Lúc Cố Trạch Dã nói, nét mặt trong bóng đêm cũng đầy dịu dàng.
Anh ta lái xe đến vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Quyền Đế Sâm mở cửa cho bọn họ, hai người đàn ông ngồi trong phòng khách nói chuyện, Cố Vãn Vãn sốt ruột đi lên tầng thăm Cố Thiên Du.
Cố Vãn Vãn bế đứa bé trong lòng, hôn rồi lại hôn: "Sơ Sơ, cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tớ cũng không biết phải làm thế nào?"
"Vãn Vãn, đây là kế hoãn binh, sau này rồi bố mẹ cậu sẽ biết!" Mặc Sơ nhìn cô ấy: "Cậu phải ngả bài với bọn họ!"
Cố Vãn Vãn gật đầu: "Tớ cũng hiểu, nhưng mà bây giờ tớ không dám nói! Mẹ tôi chắc chắn sẽ đánh chết tôi!"
"Thoạt nhìn trông mẹ cậu xinh đẹp hào phóng, mẹ cậu có hung như thế à?" Mặc Sơ tò mò.
"Bà ấy hung lắm!" Cố Vãn Vãn nói: "Lúc tôi ở nhà, thì lúc nào cũng quản tôi, nếu không thì tại sao tôi phải ra nước ngoài?"
Mặc Sơ nói: "Tôi sẽ chăm sóc đứa bé cho cậu trước, dù sao công ty cũng đang trong kỳ nghỉ, hai cục cưng nhà tôi cũng lớn rồi! Không cần tôi tốn nhiều công nữa."
Dưới tầng, trong phòng khách.
Ánh mắt của Cố Trạch Dã có hơi nghiêm trọng, làm gì có chuyện anh ta không nghe ra, Tần Tinh không thích Cố Vãn Vãn ở cùng với anh ta!
Tần Tinh không thích thân phận của anh ta, bởi vì anh ta là con trai của người nào đó!
Nếu bây giờ anh ta ngả bài, thì e là năm nay không thể ăn tết được nữa rồi!
Quyền Đế Sâm pha trà, anh thấy Cố Trạch Dã không vui, anh còn trêu Cố Trạch Dã một câu: "Cho làm con gái nuôi của tôi là được rồi!"
Cổ Trạch Dã suýt thì muốn lật bàn!
Hai người trông thấy Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ đang đi xuống lầu.
10
Cố Vãn Vãn ôm Cố Thiên Du đi tới bên cạnh Cố Trạch Dã: "Thiên Du, cho cậu con ôm nào, con biết là cậu nhớ con lắm đấy!"
Cố Trạch Dã đón lấy, anh ta cúi đầu, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thiên Du: "Thiên Du, cháu phải nghe lời cô chú! Qua mấy hôm nữa chúng ta lại đón cháu về!"
Mặc Sơ ngồi bên cạnh Quyền Để Sâm, nhìn Cố Trạch Dã và Cố Vãn Vãn với cả Cố Thiên Du, cô nhìn thấy cảnh tương thân tương ái của ba người họ Cố này, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp.
Đã khuya lắm rồi, Cố Thiên Du đã ngủ rồi.
Cố Vãn Vãn vẫn không nỡ đi, Cố Trạch Dã vươn tay ta kéo cô ấy: "Vãn Vãn, chúng ta phải đi rồi!"
"Anh, em không nỡ đi..." Cố Vãn Vãn rưng rưng nước mắt.
Cố Trạch Dã cũng cảm thấy không nỡ đi, anh ta nắm chặt tay của Cố Vấn Vãn: "Sáng mai anh lại đưa em tới thăm con! Ngày mai em cứ nói là em phải đi làm ở chỗ anh, em có thời gian một ngày được ở chung với con."
"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn vừa nghe thấy vậy, cô ấy vui lắm.
Cố Trạch Dã yêu thương xoa đầu cô ấy: "Đi thôi."
"Vâng!" Cô ấy lên xe của Cố Trạch Dã.
Sau khi hai người đi, Mặc Sơ nhìn đứa bé đang nằm trong giường của em bé, khuôn mặt thật là giống với Cố Vãn Vãn!
Quyền Đế Sâm vươn tay ra, ôm em cô: "Sơ Nhi, nên đi ngủ rồi!"
"Vâng!" Mặc Sợ quay người lại, vươn tay ôm cổ anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!