Gần đến cuối năm, Mặc Sơ cũng đã hẹn Cố Vãn Vãn và Kiều Thanh Du cùng nhau đi dạo phố.
Ba người cùng đi trong ánh nắng ấm áp của trời đông, cảm giác cả thế giới đều tươi đẹp như này.
Kiều Thanh Du cảm thấy cục cưng nhỏ rất tò mò, cô ấy đẩy xe em bé.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Vãn Vãn..."
Cố Vãn Vãn cảm giác như bị sét đánh trúng, cô ấy sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cái chân cũng không theo sai bảo.
Mặc Sợ quay đầu lại nhìn, cô nhìn thấy mẹ của cô ấy, Tần Tinh.
Mặc Sơ cũng hiểu, Cố Vãn Vãn giấu bố mẹ sinh con!
Với thanh danh của nhà họ Cố hiện tại, thì cũng không thể để cho con gái của mình chưa cưới đã sinh con!
Cô nắm tay Cố Vãn Vãn, Cố Vãn Vãn hồi thần, cô ấy vội vàng nói với Mặc Sơ: "Sơ Sơ, giúp tớ, cậu hãy bảo là con của cậu, có được không?"
Kiều Thanh Du há miệng, xem ra là gay go rồi!
Mặc Sơ gật đầu!
Cố Vãn Vãn quay đầu lại nhìn, cô ấy ngạc nhiên gọi: "Mẹ, là mẹ sao? Còn cả bố nữa, sao mọi người lại tới thành phố S?"
Trước đó bọn họ bảo phong cảnh ở Tam Á đẹp, thích hợp để dưỡng lão, thời tiết cũng ấm áp.
Cố Trạch Dã đã mua nhà ở Tam Á cho bọn họ, bọn họ đang sống ở Tam Á.
Giờ đột nhiên tới thành phố S, chắc chắn là Cố Vãn Vãn không kịp trở tay.
Cố Hiên Ưng và Tần Tinh đi tới, Mặc Sơ và Kiều Thanh Du cùng lên tiếng chào: "Cháu chào bác trai, bác gái!"
Cố Hiên Ưng gật đầu: "Chào các cháu!"
Tân Tinh thì tiến lên ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn: "Con bé này, về nước rồi cũng không thông báo cho bố mẹ hả? Sao con lại về thành phố S trước thế?"
"Mẹ, con vừa đến! Con định cho hai người một bất ngờ mà!" Cố Vãn Vãn lập tức nói: "Đây là bạn thân của con, Mặc Sơ và Thanh Du, vừa nãy bọn họ còn đưa ra chủ ý cho con xem là người già ăn gì thì tốt nhất cơ!"
"Đúng đúng ạ, bác gái, Vãn Vãn nhớ hai người lắm!" Kiều Thanh Du lập tức nói: "Còn nữa, nhìn bác gái còn xinh hơn cả Vãn Vãn! Bác gái bảo dưỡng tốt thật đấy!"
Tân Tinh bị Kiều Thanh Du khen mà ngại ngùng: "Cháu này, cứ đùa thôi!"
"Báo cáo bác gái, cháu nói câu nào cũng là thật!" Kiều Thanh Du lập tức đứng nghiêm, làm dáng huấn luyện quân sự!
Tần Tinh bật cười.
Cố Vãn Vãn thở phào một hơi, bất thình lình, Cổ Thiên Du "oa" một tiếng khóc
lên!
Mặt Cố Vãn Vãn biến sắc, cô ấy đoán là em bé đói rồi, cô ấy định bế em bé lên, nhưng bố mẹ đang ở đây, cô ấy cũng không dám.
Kiều Thanh Du thì không có kinh nghiệm ở phương diện nuôi con, cô ấy cũng ngạc nhiên.
Mặc Sợ thì bế em bé lên một cách rất tự nhiên: "Cục cưng đói rồi, cháu đưa con bé đi ăn sữa trước! Bác trai bác gái, chào mừng hai người tới thành phố S, cháu xin phép vắng mặt trước ạ!"
Cố Vãn Vãn nhìn Mặc Sơ đẩy em bé đi với ánh mắt cảm kích, bây giờ người mà cô ấy tin tưởng nhất là Mặc Sơ.
Dù sao Mặc Sơ cũng đã từng nuôi một cặp thai long phượng, ở phương diện chăm con, cô ấy rất có kinh nghiệm, vả lại cô ấy dịu dàng lương thiện, tính cách của cô ấy như thế, cô ấy chăm sóc đứa bé, Cố Vãn Vãn cũng yên tâm.
Kiều Thanh Du nói: "Bác trai, bác gái, cháu có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho hai người, hai người đi đâu chơi cũng được!"
"Được!" Tần Tinh bị cuốn hút bởi sự nhiệt tình của cô ấy: "Hôm nay các bác nghỉ ngơi trước, ngày mai có thể đi chơi!"
Bà ấy nói xong, thì lại nói với Cố Vãn Vãn: "Con vừa về, con ở chỗ nào?"
"Con cũng không biết, con gọi điện cho anh trai nhé!" Cố Vãn Vãn nói ngay.
Cô ấy lập tức gọi điện cho Cố Trạch Dã: "Anh, hôm nay em vừa về thành phố S, em dự định cho anh và bố mẹ một bất ngờ, nào ngờ bố mẹ cũng đã tới rồi! Bây giờ chúng ta ở chỗ nào vậy?"
Cố Trạch Dã khẽ nhíu mày, xem ra năm nay bận rồi đây!
"Anh tới đón mọi người ngay đây!" Cố Trạch Dã bỏ công việc trên tay xuống, tự mình đi đón bố mẹ Cố Thị và Cố Vãn Vãn.
Anh đón bọn họ về căn nhà gần ủy ban thành phố, đó là nơi anh ta thường xuyên ở khi đi làm, từ sau khi Cố Vãn Vãn mang thai, anh ta liền chuyển đến vùng ngoại ô có bầu không khí trong lành hơn.
"Bố, mẹ, hai người nghỉ ngơi một lát đi, con đã đặt cơm tối rồi, tối tay đón gió tẩy trần cho mọi người!" Cố Trạch Dã mỉm cười rồi nói: "Còn cả em nữa, Vãn Vãn, chào mừng em về nước!"
Lúc này, Cố Vãn Vãn lấy ra một chiếc khăn quàng cổ, sau đó đích thân quàng lên cổ cho Cố Trạch Dã: "Anh, quà cho anh này!"
"Cảm ơn!" Cố Trạch Dã gật đầu.
Cố Vãn Vãn lại lấy ra mỹ phẩm cho Tần Tinh: "Tuy mami con là mami trẻ trung xinh đẹp nhất thế giới, con vẫn muốn tặng đồ trang điểm! Chúc mami càng sống càng trẻ!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!