Mộ Thể Trung nói: "Bà cũng không cần lo lắng, sau khi tôi mất, tôi sẽ để lại một khoản cho bà, để bà nửa đời sau không lo cơm áo."
"Thế Trung, ông đừng nói những lời này!" Vạn Hương tựa vào lòng ông ta: "Tôi không cần tài sản của ông, tôi cũng không đi đâu hết, tôi muốn cùng ông già đi! Bây giờ Dật Phong đã quay về rồi, ông xem, thằng bé có thể tự làm công việc quan trọng, ông buông tay để cho thằng bé làm đi! Ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng cho khỏe mạnh được không nào? Trước đó là tôi không đúng, tôi không hiểu chuyện làm ăn, ông đừng giận..."
Mộ Thể Trung Vỗ nhẹ lên lưng bà ta, không có nói thêm gì nữa.
Vợ chồng trẻ bầu bạn đến già!
Ông ta có Vạn Hương bầu bạn với ông ta, ông ta cũng biết đủ rồi.
Biệt thự bờ biển.
Nhà họ Cố.
Cố Vãn Vãn đang thay tã cho con, cô ấy nhận cuộc gọi của mẹ.
"Vãn Vãn, sắp đến Tết rồi, lúc nào thì con về?" Bà Cổ hỏi cô ấy.
Cố Vãn Vãn khẽ nói: "Mẹ, tết không con về đâu! Năm nay con không rảnh..."
"Một mình con ở nước ngoài thì ăn tết kiểu gì?" Bà Cổ lo lắng cho cô: "Mẹ và bố con đặt vé máy bay, đi sang chỗ con đấy!"
"Đừng..." Cổ Vãn Vãn sốt ruột, bọn họ đều tới cả, thế cô ấy và đứa bé phải làm sao?
Bà Cố hơi tò mò: "Vãn Vãn, con không về, con cũng không cho bọn mẹ qua à? Con muốn nháo cái gì đấy?"
Cố Vãn Vãn đành phải nói: "Con đang thực tập, con bận lắm! Mẹ, mẹ đợi năm sau là được, con về thăm bố mẹ..."
"Nhưng, mẹ nhớ con!" Bà Cố nói.
"Con cũng nhớ mẹ, mẹ..." Cố Vãn Vãn nói đến đây, cô ấy nhìn cô con gái Cổ Thiên Du trắng ngần.
Đều nói nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là như vậy!
Cố Vãn Vãn nhớ tới những chuyện trải qua ở năm nay, cô ấy thở dài: "Mẹ, năm sau nhất định con sẽ về thăm mọi người!"
Sau khi dỗ con đi ngủ, Cố Vãn Vãn ngồi một mình trên thềm đá trong nhà.
Cô ấy không biết khi nào Cố Trạch Dã về, cô ấy thật sự lo lắng chuyện này!
Ngộ nhỡ bố mẹ đi nước ngoài, mới phát hiện cô ấy không còn ở nước ngoài nữa thì sao?
Cô ấy xem điện thoại, bây giờ Cố Trạch Dã về nhà muộn lắm, sáng hôm say cũng ra khỏi nhà rất sớm.
Khi cô ấy nhìn thấy bóng dáng của Cố Trạch Dã, dưới ánh đèn sáng rực, hiện ra trước mặt cô ấy, cô ấy vội vàng chạy lên: "Anh, anh đã về! Mẹ gọi điện cho em, nói là muốn em về ăn Tết, em phải làm sao đây?"
Cố Trạch Dã nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ấy: "Hay là? Để cho mẹ biết em đã sinh con!"
"Không được!" Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Mẹ em, cả đời này bà ấy trọng nhất là thể diện! Nếu em chưa cưới đã sinh con, chắc chắn bà ấy sẽ đánh chết em mất!"
"Thế thì lừa bà ấy đi!" Cố Trạch Dã nói: "Tết, anh ở cùng em!"
"Cũng không được!" Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh phải về nhà ở với bố mẹ, thì bọn họ sẽ không tới tìm em nữa!"
"Em ở một mình sao được?" Cố Trạch Dã lo lắng cho cô ấy.
"Em sẽ ở một mình, em còn có Thiên Du, còn có chị Dương cũng ở cùng em mà!" Cố Vấn Vãn mỉm cười nói: "Anh, tốt nhất là anh về ở với bố mẹ!"
"Được thôi!" Cố Trạch Dã gật đầu: "Nếu em có chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh biết!"
"Cảm ơn anh!" Cố Vãn Vãn khoác tay anh ta.
Cổ Trạch Dã thấy cô ấy cười tươi hớn hở, anh ta cũng mỉm cười.
"Anh đi tắm, em cũng vào phòng đi, bên ngoài lạnh." Cố Trạch Dã nói.
Cố Vãn Vãn thấy anh ta cười rồi, cô ấy và anh ta cùng đi vào nhà: "Anh, anh có còn nhớ Dương Xán lần trước không?"
Cố Trạch Dã lập tức lạnh mặt: "Vãn Vạn, anh đã nói rồi, anh không cho phép em đi tìm phụ nữ linh tinh cho anh, em nhớ chưa?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!