Lưỡi dao sáng choang đặt bên mép Mặc Sơ, lúc ẩn lúc hiện, có thể khiến cô bị thương bất cứ lúc nào.
Huống chi lòng dạ Thải Tiểu Mãn đã vặn vẹo tới một trình độ nhất định, có thể cô ta cũng không biết mình đang làm gì, chỉ mù quáng theo đuổi kɦoáı ƈảʍ trả thù.
Thải Tiểu Mãn hận cô, cô ta chưa từng cho rằng sai lầm của mình tạo thành kết quả như ngày hôm nay. Trái lại, cô ta trả thù Mặc Sơ, chỉ hận không thể mượn gương mặt và da của Mặc Sơ để trở thành bà Quyền!
Cô ta biếи ŧɦái tới mức nào mới có thể nghĩ được như thế, mới làm được như vậy!
Bởi vì Quyền Đế Sâm hài lòng với những sắp xếp của Mặc Sơ, bởi vì Mặc Sơ có thể ở bên cạnh Quyền Đế Sâm. Theo lẽ đương nhiên, Mặc Sơ trở thành đối tượng ghen tị của Thải Tiểu Mãn và những người khác!
Lúc này, Thải Tiểu Mãn đang định rạch mặt Mặc Sơ.
Mặc Sơ vội vàng nói: “Cô đừng ra tay, nếu cô thật sự rạch mặt tôi thì đến lúc đó cô cũng không thể dùng được đâu, Tổng giám đốc Quyền sẽ không thích cô!”
Mặc Sơ chỉ có thể dùng lời nói để làm kế hoãn binh, chờ Quyền Đế Sâm cứu viện.
Nhưng mà người đàn ông đó có biết cô mất tích không? Người đàn ông đó có còn giận cô không? Lúc này cô thật sự rất sợ hãi, cô sợ mình sẽ mất mạng!
Thải Tiểu Mãn vừa nghe cô nói vậy, cảm thấy cũng rất có lý, cô ta buông con dao xuống, một tay xé rách quần áo của Mặc Sơ.
Mặc Sơ sốt ruột lên tiếng: “Cô cũng phải quý trọng làn da của tôi, không thể làm tổn thương nó dù chỉ một chút. Nếu bị tổn hại chút nào, Tổng giám đốc Quyền cũng sẽ không thích…”
Về việc này, quả thật là Mặc Sơ nói thật, con người Quyền Đế Sâm đúng là rất thích làn da trong suốt như ngọc, nếu không cũng sẽ không lưu lại nhiều dấu vết trên người cô như thế.
Lúc Mặc Sơ nói như vậy, gương mặt còn có chút ửng hồng, cô nhìn những dấu vết kia, cũng chính là dấu ấn mà Quyền Đế Sâm lưu lại.
Thải Tiểu Mãn nhìn làn da trong suốt như ngọc của Mặc Sơ, cô ta thật sự ghen tị đến mù quáng, chỉ hận không thể cầm dao rạch nát nó, phá hủy nó.
“Cô nói xem Tổng giám đốc Quyền làm chuyện đó với cô thế nào?” Thải Tiểu Mãn hung tợn nói.
Đúng là càng lúc càng biếи ŧɦái, nào có người hỏi đến mấy vấn đề riêng tư như thế này? Vì có thể sống tiếp, Mặc Sơ cũng không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Đôi môi mỏng hấp dẫn của anh ấy hôn lên môi tôi giống như một con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, giống như bồ công anh bị gió nhẹ thổi bay, giống như cầu vồng trong mây…”
“Tôi không muốn nghe quá trừu tượng như thế!” Thải Tiểu Mãn hừ một tiếng: “Ai không biết là cô tài hoa, nói ? Nói mịt mờ như rơi vào sương mù thế thì có thể nói tận mấy ngày mấy đêm, mau nói điểm chính đi! Mặc Sơ, tôi muốn nghe điểm chính!”
“Ví dụ như…” Mặc Sơ thấy thời gian từng lúc từng lúc trôi qua, Quyền Đế Sâm đang ở đâu chứ: “Thải Tiểu Mãn, cho tôi một gợi ý đi!”
Thải Tiểu Mãn say mê như thể cô ta đang tiến hành mây mưa với Quyền Đế Sâm: “Ví dụ như tổng giám đốc Quyền mạnh mẽ thế nào…”
Từ trước tới giờ, Mặc Sơ chưa bao giờ nghĩ tới trong cuộc đời mình lại có một người phụ nữ buộc cô phải nói đến hình ảnh thân mật giữa cô và Quyền Đế Sâm!
Như Thải Tiểu Mãn đã nói, cô là một người tài hoa, được rồi, cô sẽ cho Thải Tiểu Mãn biết tài ăn nói của cô thế nào.
“Tổng giám đốc Quyền giống như một con rồng mạnh mẽ, không thể chống đỡ nổi! Anh ấy giống như một con hổ mạnh mẽ xuống núi, khí thế ép người, anh ấy giống như…” Mặc Sơ thao thao bất tuyệt. Cô thầm nói trong lòng, thật sự xin lỗi, Quyền Đế Sâm, cô biết là không nên nói với người khác những đề tài bí ẩn như thế, nhưng mà cô phải tranh thủ thời gian sống…
Mặc Sơ thấy Thải Tiểu Mãn nghe say sưa như thế, cô cảm thấy thật sự bội phục Thải Tiểu Mãn, còn có người thích nghe nội dung có thể xếp vào loại hình hạn chế tuổi nghe như thế.
Cô lặng lẽ di động thân thể mình, bàn tay nhỏ bé bị trói sau lưng, cô muốn lấy con dao trên đất để cắt dây thừng rồi chạy trốn!
Lúc cô suýt chạm vào con dao thì đột nhiên Thải Tiểu Mãn nhìn thấy!
“Cô dám giở trò!” Thải Tiểu Mãn cướp lấy con dao, cô ta như hóa điên vậy, nhanh chóng chém vào gương mặt cô.
Mặc Sơ thấy không thể tránh khỏi, trong lòng cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị hủy dung thì bỗng nhiên một tiếng “ầm” vang lên…
Cánh cửa bị người bên ngoài đá văng, một bóng người cao lớn trông như thiên thần giáng trần!
Quyền Đế Sâm xông pha đi đầu, trông anh mạnh mẽ như một con hổ vồ mồi, tiến lên nhanh chóng tựa như một cơn gió, bay lên đá văng Thải Tiểu Mãn.
Thải Tiểu Mãn bị đá văng lên tường, cơ thể cô ta đụng vào tường một cái “rầm”, lưỡi dao trên tay cũng bay ra, đâm thẳng về phía Mặc Sơ!
Mặc Sơ nhìn sự thay đổi nhanh chóng này, cô tựa như trải qua một trận kiếp nạn, vốn tưởng rằng sẽ bị đâm thành tổ ong, nhưng bởi vì người đàn ông này từ trên trời hạ xuống, trong nháy mắt cô biến thành người đẹp!
Anh là anh hùng đạp cưỡi mây mà đến, tựa như một thiên thần giáng xuống từ đám mây, tới đây chỉ vì cô!
Cô là người đẹp được anh cứu, anh nhìn cô bị Thải Tiểu Mãn trói lại rồi hành hạ như thế, anh chỉ hận không thể đá chết Thải Tiểu Mãn.
Một tay Quyền Đế Sâm cầm con dao, tay còn lại cởϊ áσ vest trên người rồi trùm lên người Mặc Sơ, anh không muốn để người khác nhìn thấy da thịt của Mặc Sơ.
Cổ tay đang cầm con dao của anh linh hoạt chuyển sang hướng khác hướng, bỗng nhiên đâm về phía Thải Tiểu Mãn.
Thải Tiểu Mãn từ trên tường ngã xuống, không dám tin nhìn cảnh tượng này, Quyền Đế Sâm tới rồi! Cuối cùng thì anh cũng tới!
Thế nhưng tại sao anh lại đánh cô ta như vậy, còn hận không thể gϊếŧ chết cô ta!
“Đế Sâm…” Mặc Sơ vội vàng kêu lên.
Lưỡi dao trên tay Quyền Đế Sâm bay ra ngoài, nhanh chóng mà vô cùng chuẩn xác đâm vào vách tường, khiến Thải Tiểu Mãn sợ hãi thét lên!
Mặc Sơ giống như không dám tin, anh thật sự đã tới!
Cô vui vẻ nhìn anh, vừa khóc vừa cười, cô khóc là vì vui, cũng vui vẻ đến chảy cả nước mắt.
Hoặc có thể là từ trước tới giờ cô không dám có hy vọng gì với cuộc hôn nhân này, cho nên chỉ cần bình yên sống qua ngày, không cầu mãi mãi lâu dài.
Thế nhưng một khi có nguy hiểm, cô vẫn cầu khẩn trời xanh, để anh có thể thấy tiếng kêu gào của cô, để anh tới cứu cô.
Một tay Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng, trong ánh mắt cô lóe lên sáng tựa như một ngọn đèn, dẫn đường trong đêm tối.
Mặc Sơ tựa đầu vào lòng anh, lau nước mắt, nước mũi vào áo sơ mi của anh, hai tay cô vẫn còn bị trói ở đằng sau, nhưng mà cơ thể khéo léo của cô vẫn cố hết sức chui vào trong lòng anh.
Chỉ có lồng ngực rộng lớn của anh mới có thể là bến đỗ an toàn nhất của cô.
“Tay, tay của tôi…” Mặc Sơ nhớ tới.
Quyền Đế Sâm đưa tay vào trong áo vest, cởi dây trói sau lưng cô, anh nhìn thấy tay cô bị trói tới mức đỏ bừng, tróc da. Bình thường anh không dám làm tổn thương cô dù chỉ một chút, thế mà giờ phút này lại bị Thải Tiểu Mãn hành hạ như thế, ánh mắt anh nhanh chóng trở nên ác liệt.
Tay Mặc Sơ rất đau, nhưng cô vẫn vội vàng muốn ôm lấy người đàn ông này, cảm nhận anh một cách chân thật nhất, anh thật sự đang ở trước mặt cô.
Đột nhiên Thải Tiểu Mãn muốn chạy tới lấy máy quay phim.
“Không được phép nhúc nhích!” Tả Điện Vũ đã theo Quyền Đế Sâm tiến vào trước đó, lúc này đá Thải Tiểu Mãn lộn mèo, cầm lấy máy quay.
“Đưa cho tôi!” Mặc Sơ vội vàng nói, cô lén nhìn Quyền Đế Sâm một cái, nếu anh biết thì sẽ thế nào chứ?