Càng vội vã càng dễ mắc lỗi, càng dè đặt lại càng dễ dàng chọc giận người đàn ông này!
Mặc Sơ nằm trong lòng anh giống như một con rùa đen nhỏ bò tới bò lui, vốn dĩ cô không nhóm lửa, nhưng từ đầu người đàn ông này đã có lửa, giờ phút này thế lửa đang không ngừng lan tràn ra, có xu thế như lửa cháy lan đồng cỏ.
“Còn lộn xộn à!” Kết quả, đàn ông gầm nhẹ một tiếng.
Mặc Sơ đỏ mặt, cô chỉ muốn giữ một khoảng cách với anh mà!
Đôi mắt sắc bén của Quyền Đế Sâm chăm chú nhìn cô, quả nhiên cô không dám có một chút cử động, nhưng giờ phút này cô nằm trong lòng anh, có thể cảm nhận được một cách chân thật là nhiệt độ cơ thể anh đang lên cao.
Mà cô cũng giống như vậy.
Quả nhiên chuyên gia nói đúng.
Cách sưởi ấm nhanh nhất chính là một nam một nữ ôm chặt nhau, làm chút gì nữa thì càng hiệu quả hơn.
Còn làm gì thì mọi người đều hiểu rồi đấy!
Quyền Đế Sâm thấy cô nơm nớp căng thẳng như một bé thỏ con, anh đáng sợ như vậy à?
Anh cũng không muốn nhẫn nạo!
Một tay kéo cô qua, đè xuống, hôn cô…
Trong nháy mắt, Mặc Sơ không thể hô hấp, cảm giác trong cơ thể có một cây đuốc càng bốc cháy cao hơn.
Bây giờ cô nóng rồi, còn cần phải sưởi ấm sao?
Quyền Đế Sâm cứ như đang trừng phạt cô vì không tập trung, anh hung hăng hôn cô, lấy hành động thực tế để làm cô tập trung tinh thân.
Đừng nhìn anh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nhưng anh cũng là một người đàn ông rất tỉ mỉ chu đáo!
Cuối cùng, lúc cả hai người đều bay đến đám mây, anh nói bên tai cô: “Không cần uống thuốc!”
Mặc Sơ choáng váng mơ mơ màng màng, cô giống như con thuyền nhỏ nghiêng ngả giữa đại dương, cũng không còn sức suy nghĩ ý tứ trong lời anh, anh kêu cô không cần uống thuốc, là để cô sinh con à? Hay là ý gì khác?
Cô giả vờ đáng thương nhìn anh, rất sợ anh tiếp tục thêm lần nữa!
Lần nào anh cũng đùa cô gần chết!
Còn may là tối nay chỉ có một lần, anh cũng không tiếp tục nữa.
…
Sáng sớm hôm sau, Mặc Sơ đến công ty báo cáo, cô vừa ngồi xuống thì Tư Vĩ Phàm đã tới rồi.
Khoảng thời gian trước, Quyền Đế Sâm đã có một số hạn chế nhỏ đối với công ty anh ta, cho nên Tư Vĩ Phàm bận rộn không thấy bóng dáng.
Bây giờ cuối cùng công ty đã bình thường một chút, anh ta vội vàng đến tìm Mặc Sơ.
Anh ta nhìn Mặc Sơ mặc áo sơ mi trắng cao cổ, phối hợp với áo vest nhỏ, anh ta khẽ hừ một tiếng: “Làm gì ăn mặc như vậy?”
“Liên quan gì đến anh!” Mặc Sơ hơi nhíu mày, mới sáng sớm mà đã gặp phải loại khách hàng như Tư Vĩ Phàm, cô đều cảm thấy chứng nhức đầu đang phát tác.
Nói thật, cô chẳng muốn nhận đơn đặt hàng của Tư Vĩ Phàm chút nào, đều là do Tư Vĩ Phàm mặt dày mày dạn muốn cô làm!
Tư Vĩ Phàm nhìn chằm chằm vào cô: “Người phụ nữ mà cô tìm cho tôi đâu?”
Gần đây Mặc Sơ đều rất bận, cô vẫn luôn bận rộn chuyện hôn sự của Quyền Đế Sâm, đã sớm vứt Tư Vĩ Phàm ra sau gáy.
“Gần đây tôi không rảnh!” Mặc Sơ nói thẳng.
“Vậy cô làm người phụ nữ của tôi đi!” Càng ngày Tư Vĩ Phàm càng tơ tưởng cô.
Mặc Sơ hừ lạnh một tiếng: “Tư Vĩ Phàm, nếu anh thật sự muốn xem mắt thì chờ đi! Nếu là tới quấy rối, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi!”
Tư Vĩ Phàm vươn tay ra, bất ngờ cởi nút áo sơ mi của cô, lộ ra cảnh đẹp phủ đầy dấu hôn.
Những dấu hôn lớn nhỏ, đậm nhạt kia trực tiếp dội vào mắt Tư Vĩ Phàm, anh ta nghỉ không chỉ trên cổ cô có dấu vết đàn ông lưu lại, chắc hẳn ngay cả mỗi một xen-ti-mét trên thân cũng như vậy…
Vừa nghĩ đến đây, Tư Vĩ Phàm lập tức giận dữ đến nỗi muốn nhảy sông tự tử: “Mặc Sơ, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy!”
“Người không biết xấu hổ là anh đấy!” Mặc Sơ đẩy anh ta ra: “Anh dựa vào cái gì mà táy máy tay chân với tôi? Tư Vĩ Phàm, anh cút đi cho tôi!”
Mặc Sơ cũng căm tức, cô giơ tay chỉ thẳng ra cửa!
Hai người Tô Tiểu Mễ và Ân Phi Âm đang đứng ở cửa xem kịch vui, đặc biệt là Ân Phi Âm, vừa nhìn thấy dấu hôn rõ ràng trên cổ Mặc Sơ, cô ta lên tiếng châm chọc: “Là tên đàn ông nào để lại đấy?”
“Không liên quan gì đến các người!” Mặc Sơ lạnh giọng đáp: “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi từ chối trả lời.”
Đột nhiên Tô Tiểu Mễ đóng cửa phòng làm việc của cô lại: “Giám đốc Ân, Mặc Sơ lại dám vô lễ đối với khách hàng của chúng ta là anh Tư đây, có phải nên dạy dỗ cô ta không? Không bằng cởi sạch cô ta ở đây! Để cho tất cả chúng ta xem thử cô ta rời xa đàn ông thì không sống nổi là thế nào…”
Tô Tiểu Mễ yêu Tư Vĩ Phàm sâu sắc, giờ phút này ta chỉ muốn lấy lòng Tư Vĩ Phàm, hơn nữa Ân Phi Âm cũng hận Mặc Sơ vì địa vị của cô trong lòng Quyền Đế Sâm. Lúc này Tô Tiểu Mễ đóng cửa, ba người cùng nhau trừng trị Mặc Sơ.
Mặc Sơ nhìn bọn họ: “Đây là công ty, các người còn muốn thế nào? Tổng giám đốc Triển đã tới! Các người cảm thấy anh ta có thiên vị các người không?”
Những lời này rất có tính uy hiếp đối với cả Ân Phi Âm.
Triển Lê Hàn rất coi trọng vị khách hàng lớn là Quyền Đế Sâm, mà Mặc Sơ là nhân viên được Quyền Đế Sâm nhìn trúng.
Sao Triển Lê Hàn có thể không hiểu cái nào lợi cái nào hại ở đây?
Đang kinh doanh mà chẳng lẽ Triển Lê Hàn anh ta không muốn kiếm tiền à?
Mặc Sơ thấy bọn họ không nói, cô tiếp tục nói: “Các người cũng biết kết cục của Thải Tiểu Mãn rồi đấy! Cho nên đừng trêu chọc tôi!”
Mặc dù Mặc Sơ không quen dùng quyền thế của người khác để làm mình nổi bật, nhưng mà người ta đã muốn ra tay với cô ngay trong phòng làm việc rồi, cô còn có thể mềm yếu dễ bị bắt nạt sao?
Mọi người đều biết kết cục của Thải Tiểu Mãn.
Đặc biệt là Ân Phi Âm và Tô Tiểu Mễ, hai người liếc mắt nhìn nhau, không nhắc đến chuyện ức hiếp Mặc Sơ nữa.
Ân Phi Âm nói một câu giọng quan: “Mặc Sơ, cẩn thận chiêu đã khách hàng là anh Tư đây đi!”
Nói xong, cô ta đi ra ngoài, Tô Tiểu Mễ cũng đi theo qua văn phòng của cô ta.
Tô Tiểu Mễ giận dữ không cam tâm: “Giám đốc Ân, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Chị nhìn dấu hôn trên người cô ta kìa, rõ ràng đến mức nào! Chắc chắn là ngủ với đàn ông lưu lại!”
“Cô cho rằng tôi không nhận ra à?” Ân Phi Âm càng tức giận. Cô ta đoán, hẳn là Quyền Đế Sâm lưu lại trên người Mặc Sơ, Ân Phi Âm muốn trở thành bà Quyền đến mức nào, kết quả bị Mặc Sơ nhanh chân giành trước!
“Vậy chúng ta phải làm thế nào?” Tô Tiểu Mễ đã hoàn toàn biến thành đồng bọn của Ân Phi Âm.
Ân Phi Âm nói: “Chỉ có loại bỏ cô ta, tôi mới có thể có tương lai!”
“Chị nói gϊếŧ người ư?” Tô Tiểu Mễ ngạc nhiên và hoảng sợ kêu lên.
Ân Phi Âm hừ một tiếng: “Sao cô ngốc vậy? Gϊếŧ người sẽ phải đền mạng! Tất nhiên là muốn cô ta biến mất âm thầm, thần không biết quỷ không hay! Tốt nhất là đuổi cô ta ra khỏi công ty!”
“Tôi biết rồi!” Tô Tiểu Mễ lập tức hiểu ý: “Tôi biết nên làm thế nào.”
Trong phòng làm việc của Mặc Sơ, thấy Tư Vĩ Phàm vẫn không chịu đi, cô nhíu mày: “Tư Vĩ Phàm, anh muốn thế nào?”
“Cô thật sự làʍ ŧìиɦ với Quyền Đế Sâm sao?” Tư Vĩ Phàm hỏi rất thẳng thừng.
Mặc Sơ vẫn kín miệng: “Tôi không có bất kỳ nghĩa vụ gì phải trả lời anh về vấn đề này!”
“Dâʍ đãиɠ lăng loàn!” Tư Vĩ Phàm châm chọc cô: “Sáu năm trước cô mất trinh thì cũng thôi, bây giờ cô còn ở chung với một tên đàn ông khác? Cô thiếu đàn ông như vậy sao? Lúc đầu, mấy năm qua tôi đều đang khảo sát cô, nếu như cô ngoan ngoãn sống nề nếp, tôi cũng định cưới cô, nhưng cô thì sao? Bản tính vẫn không thay đổi!”
Mặc Sơ ngạc nhiên, cô không ngờ Tư Vĩ Phàm lại có bản lính cắn ngược một ngụm tài giỏi như vậy, có phải anh ta tự cảm thấy bản thân mình quá tốt đẹp rồi không?