Nhưng vì không cho cô uống rượu, Quyền Đế Sâm cầm ly rượu vang, hào phóng uống một hơi cạnh sạch.
Mặc Sơ nhìn người đàn ông này, tâm trạng phức tạp khó tả.
Mặc Chiêu Đệ dùng mọi cách nhằm vào cô, cô phải quan tâm toàn cục nên tất nhiên không thể nổi giận trong tiệc sinh nhật.
Thế nhưng Quyền Đế Sâm lại uống rượu vì cô.
Không chỉ có một mình Mặc Sơ sợ ngây người, những người trong bàn cũng hết sức giật mình, phải biết rằng bọn họ đều từng tham gia tiệc rượu với Quyền Đế Sâm, đều biết là người đàn ông này không uống rượu vang đỏ.
Nhưng dễ dàng nhận thấy rằng địa vị của người phụ nữ có tên là Mặc Sơ này trong lòng Quyền Đế Sâm đã thay đổi thói quen đó.
Đặc biệt là Mặc Chiêu Đệ, cô ta thật sự tức đến xì khói.
Khi cô ta mời rượu, Quyền Đế Sâm từ chối cô ta.
Khi cô ta muốn dạy dỗ Mặc Sơ một bài học, anh uống rượu thay Mặc Sơ.
Nhưng mà trong nháy mắt, Mặc Chiêu Đệ lập tức nở nụ cười: “Tổng giám đốc Quyền, em cũng chúc anh làm ăn phát tài!” Mặc Chiêu đệ nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Cô ta cũng rất biết cách tự an ủi mình, thế này cũng coi như cô ta và Quyền Đế Sâm cạn ly với nhau.
Tất nhiên loại ý tưởng không biết xấu hổ này của cô ta làm Sầm Tuệ bật cười thành tiếng.
Mặc Chiêu Đệ quay về vị trí của mình, hung hăng trợn mắt nhìn Sầm Tuệ. Sầm Tuệ thấy Quyền Đế Sâm không thích Mặc Chiêu Đệ, thế là mở miệng nói: “Có một số người ấy à, tự ngã vào lòng người ta mà cũng không ai để ý, thế mà còn nói là người theo đuổi mình xếp hàng dài đến nước Pháp cơ đấy! Nực cười ghê!”
Trên tay Mặc Chiêu Đệ đang cầm một ly rượu vang khác, cô ta vừa nghe Sầm Tuệ châm chọc mình, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhịn được tạt ly rượu về phía Sầm Tuệ.
“Á…” Sầm Tuệ hét lên, toàn thân cô ta là trang phục Chanel thời trang, kết quả bây giờ ướt như chuột lột.
“Xin lỗi, tôi trượt tay.” Mặc Chiêu Đệ còn kiêu căng lên tiếng trước phủ đầu đối phương.
Sầm Tuệ nhìn dáng vẻ ướt dầm dề của mình, quay sang khóc lóc nũng nịu với Lý Tử Hãn: “Tử Hãn, người ta thê thảm quá…”
Lý Tử Hãn cũng phải duy trì toàn cục, không tiện nổi giận, anh ta kéo tay Sầm Tuệ: “Đi thôi, qua phòng nghỉ, anh cho người đưa quần áo tới cho em.”
“Anh bế em đi!” Sầm Tuệ nhân cơ hội làm nũng.
Lý Tử Hãn vươn tay bế cô, anh ta nhìn về phía mọi người: “Xin lỗi các vị, tôi có việc một lát, không thể tiếp chuyện được.”
Khi hai cái tên thường xuyên khoe khoang tình cảm, ngược đãi người độc thân là Lý Tử Hãn và Sầm Tuệ rời đi, Mặc Chiêu Đệ vẫn không hề cảm thấy hành động của mình không giống như một người chủ nhà,
Mặc Sơ không chịu nổi sự hung hăng hống hách của Mặc Chiêu Đệ, cô vội vàng nói: “Thật sự xin lỗi quý vị.”
“Nào nào, dùng bữa đi!” Có mấy người thấy không khí trong bàn cơm quá căng thẳng, nhanh chóng bắt đầu nói chuyện.
Mặc Sơ nhìn Quyền Đế Sâm: “Tôi đi xem thử bọn họ thế nào.”
“Cô đi để làm gì?” Quyền Đế Sâm hơi nhíu mày.
“Tôi nhìn xem có thể giúp được gì hay không.” Mặc Sơ cũng là chủ nhà, không thể không quan tâm đến khách khứa.
Quyền Đế Sâm cho cô một nụ cười sâu xa khó lường nhưng cũng không ngăn cản cô qua đó.
Mặc Sơ đến bên ngoài phòng nghỉ, cửa không đóng kín, cô còn chưa kịp gõ cửa đi vào đã nghe bên trong có tiếng cười nói tán tỉnh,
Giọng nói của Sầm Tuệ vừa õng ẹo vừa trách móc: “Tử Hãn, anh hư ghê, nào có như vậy… người ta muốn tắm…:”
“Để anh tắm cho em…” Giọng nói của Lý Tử Hãn hơi khàn: “Cục cưng, tới đây, chúng ta chơi lâu một chút…”
Mặc Sơ nghe đỏ cả mặt, cô vội vàng rời đi, trên đường trở về gặp được nhân viên phục vụ đi đưa quần áo, cô dặn dò: “Đừng làm phiền bọn họ, mang quần áo xuống đi.”
Khi Mặc Sơ quay lại bữa tiệc, cô ngồi bên cạnh Quyền Đế Sâm, anh nhìn cô một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ ửng.
“Cô lên giúp họ làm cái gì rồi?” Quyền Đế Sâm lại tốt bụng hỏi han cô.
Mặc Sơ nhìn anh, chắc chắn anh đã đoán được hai người kia đang làm gì trong phòng nghỉ đúng không? Hết lần này đến lần khác cô không có ánh mắt, nghe cuộc đối thoại của hai người kia mà cô chỉ cảm thấy tim đập rộn lên.
Mặc Sơ lén lút đạp nhẹ chân anh dưới gầm bàn, Lý Tử Hãn và Sầm Tuệ nào cần cô giúp đỡ, hai người đang thân mật với nhau đấy!
Kết quả là Quyền Đế Sâm không thèm để ý đến chuyện bị cô đạp một cước, ngược lại khóe môi còn cong lên thích thú.
Lúc này, Mặc Sơ mới nhận ra cũng không biết Mặc Chiêu Đệ đã đi đâu rồi.
Dù sao trong bàn này không có Mặc Chiêu Đệ và Sầm Tuệ, dường như mọi người vẫn ăn uống no nê, tình hình không tệ lắm.
Mặc Sơ bận rộn cả ngày, cũng nhanh chóng ăn chút gì.
Mặc Chiêu Đệ đi tới quầy tiếp tân: “Lấy một bình rượu Mao Đài cho tôi.”
Nhân viên phục vụ lấy cho cô ta, còn viết cả hóa đơn. Mặc Chiêu Đệ đi tới một chỗ vắng vẻ, mở chai rượu ra, bỏ thêm một viên thuốc vào rồi lắc lắc chai rượu cho tan, sau đó mới đi ra, giao cho nhân viên phục vụ phụ trách rót rượu: “Mang đến bàn của Tổng giám đốc Quyền.”
Nhân viên phục vụ mang rượu tới, rót cho tất cả mọi người trong bàn, mọi người vừa trò chuyện cùng một đề tài, vừa nâng ly chúc mừng.
Mặc Sơ không uống rượu, cô đang tập trung tinh thần ăn đồ ăn.
Khi bữa tiệc sinh nhật đến khâu cuối cùng, một chiếc bánh ga tô cao gần bằng một người được đẩy vào, mọi người cùng nhau ăn bánh ga tô rồi mới lần lượt rời đi.
Mặc Chiêu Đệ chạy tới nói: “Chị à, bố kêu chị qua đó một lát kìa.”
Mặc Sơ gật đầu, cô ăn vài miếng bánh ga tô, sau đó đi qua chỗ Mặc Đại Thăng.
Mặc Đại Thăng uống nhiều rồi, nói chuyện cũng không rõ ràng, ông ta nhìn bóng dáng Mặc Sơ mơ mơ hồ hồ: “Sơ Nhi, con đúng là một đứa bé ngon, từ trước đến nay bố chưa từng vui vẻ như thế này…”
Mặc dù đây chỉ là một đứa con gái nuôi, nhưng trong lòng Mặc Đại Thăng cũng rõ ràng, Mặc Sơ đã báo đáp cho bọn họ rất nhiều.
“Bố à, bố ăn sinh nhật vui vẻ là được rồi. Lát nữa về nghỉ ngơi sớm một chút.” Mặc Sơ nói.
Trần Chân Dao nhìn Mặc Sơ: “Con cũng về sớm một chút đi, nơi này có Chiêu Đệ tiễn khách rồi.”
“Được thôi.” Mặc sơ biết, trả tiền là chuyện của cô ta, nhận được vinh dự là chuyện của Mặc Chiêu Đệ.
Trước khi đi, Mặc Sơ muốn vào phòng vệ sinh một lát.
Cô vừa đi tới cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng một cô gái thét chói tai: “Đừng… đừng chạm vào tôi… tôi không biết anh…”
Mặc Sơ cảm thấy hơi kỳ quái, cô ta nghe ra đây là giọng của nhân viên phục vụ, là ai đã say rượu rồi sàm sỡ nhân viên phục vụ à?
Hơn nữa người đàn ông này còn chạy vào nhà vệ sinh nữ làm chuyện xấu.
Mặc Sơ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người này là Tổng giám đốc Trần trong bàn bọn họ lúc nãy. Lúc này Tổng giám đốc Trần đang ôm một nhân viên phục vụ, quần áo của nhân viên phục vụ đã tán loạn tứ tung, một tay của anh ta đang tùy ý chiếm đoạt trên thân thể nhân viên phục vụ.
“Tổng giám đốc Trần…” Trong ấn tượng của Mặc Sơ, người đàn ông này không giống như người sẽ làm những trò xấu mặt như vậy ở nơi công cộng, cô tiến lên phía trước và nói: “Tổng giám đốc Trần, anh đừng như vậy!”
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Mặc Sơ, cô ta vội vàng khóc lóc nói: “Cứu tôi với, anh ta nổi điên rồi, anh ta là tên súc sinh!”
Mặc Sơ kéo Tổng giám đốc Trần ra, nhân viên phục vụ vội vàng che chắn quần áo xốc xếch rồi bỏ chạy.
Mặc Sơ cầm lấy nước lạnh ở bên cạnh, tạt ào vào mặt Tổng giám đốc Trần.
Dường như Tổng giám đốc Trần đã tỉnh táo hơn một chút, anh ta thấy là Mặc Sơ thì lập tức trách mắng: “Đây là cách chiêu đãi khách của nhà họ Mặc sao? Các người lại dám bỏ thuốc… vào rượu…”
Làm sao có chuyện đó được? Mặc Sơ ngạc nhiên và hoảng sợ.
Ai lại hèn hạ vô liêm sỉ như vậy? Chẳng lẽ là Mặc Chiêu Đệ sao?
Nói cách khác, Quyền Đế Sâm cũng uống rượu này, bây giờ anh thế nào rồi?