Cố Trạch Dã vừa nghe thấy Cố Vãn Vãn kêu, anh ta lo cho cô ấy.
Anh quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt anh lại có cảm giác mặt hơi đỏ lên rồi.
Cố Vãn Vãn nghiêng người, cởi cúc áo, bra đằng trước vạch ra, một đoàn tuyết trắng kia đánh sâu vào mọi giác quan của Cổ Trạch Dã.
Dù người đàn ông này 30 tuổi, đã có sức kiềm chế siêu mạnh đối với mọi chuyện rồi.
Nhưng mà, trong nháy mắt này, anh ta lại cảm nhận được khí huyết huyết dâng lên.
Anh ta và Cố Vãn Vãn không phải là anh em ruột, khi Cố Vãn Vãn ra đời, trong lúc vô tình anh ta nghe trộm được cuộc trò chuyện của bố mẹ nhà họ Cố.
Bà Cố nói: "Cuối cùng chúng ta đã có đứa con của mình rồi!"
Ông Cố nói: "Cho dù có Vãn Vãn rồi thì trong lòng chúng ta, Trạch Dã cũng phải được nuôi dạy như con đẻ."
Bà Cố: "Bố như nào thì con trai như vậy, ông chắc chắn thằng bé có thể là một người tốt không?"
Ông Cổ tức giận nói: "Loại lời nói như này, bà không được nhắc đến một chữ trước mặt bọn trẻ!"
Cố Trạch Dã của năm bảy tuổi, sau khi xem, anh ta nghĩ, có lẽ anh ta giống với nam chính Dương Qúa, anh ta có một người bố đáng nhục.
Ông Cố đối xử với anh ta trước sau như một, ông ấy dẫn anh ta lên đại học, trải sẵn cho anh ta con đường chính trị thuận lợi, ông ấy giống yêu thương bảo vệ anh ta giống như Quách Tĩnh.
Bố của anh ta là người như thế nào, trước giờ chưa có ai từng nhắc tới.
Con đường làm quan của anh ta càng ngày càng thuận lợi, hiện tại anh ta đã trở thành nhân vật quan trọng bên cạnh tổng thống mới nhậm chức.
Cố Trạch Dã gần như là người nhìn Cố Vãn Vãn trưởng thành, CỐ Vãn Vãn không có tính điệu ngoa của Quách Phù, trái lại cô ấy thông minh đáng yêu giống như Quách Tương.
Giờ phút này, anh ta nhìn thấy mẫu tính của Cố Vãn Vãn bùng nổ, cô ấy không hề phát giác ra dáng vẻ để trần này!
Cố Trạch Dã cũng kìm nén lại khí huyết ở cơ thể đang dâng lên, anh ta thấy cái miệng nhỏ của cục cưng đang cố gắng ăn sữa.
Cục cưng nhỏ trời sinh đã biết ăn, đây là bản năng của trẻ nhỏ.
Cố Vãn Vãn ngưng mắt nhìn cục cưng nhỏ của cô ấy, trên khuôn mặt đều là nụ cười dịu
dàng.
Cố Trạch Dã quay người đi, anh ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa.
Cục cưng nhỏ vừa ra đời, nên ăn không nhiều.
Cô bé ăn ăn rồi ngủ mất.
Cổ Vãn Vãn thấy cục cưng nhỏ đã no và ngủ rồi, cô ấy chỉnh lại quần áo, rồi nhìn về phía bóng dáng cao lớn bên ô cửa sổ.
"Anh.." Cố Vãn Vãn gọi anh ta một tiếng: "Anh đã nghĩ xong tên cho cục cưng chưa?"
Lúc này, Cố Trạch Dã đã đi tới bên cạnh cô ấy, anh ta ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh: "Cố Thiên Du thế nào?"
Cố Vãn Vãn suy nghĩ: "Ý nghĩa của Thiên Du, chính là trời sinh duyên dáng, đứa bé này sinh ra đã xinh đẹp đáng yêu như này, rất tốt! Anh em có tài quá!"
Cổ Vãn Vãn nắm lấy bàn tay của cục cưng nhỏ: "Anh, anh xem, bàn tay nhỏ của con bé còn không đến ngón tay của em! Đúng là kỳ tích!"
Cổ Trạch Dã cũng nắm lấy một bàn tay nhỏ khác của Cổ Thiên Du: "Đúng vậy, bàn tay nhỏ của con bé, còn không to bằng ngón cái của anh!"
Cổ Thiên Du ngủ say, căn bản không để ý đến hai người này, mỗi người nắm một bàn tay của cô bé.
Cổ Vãn Vãn và Cổ Trạch Dã đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngọt ngào như mật.
Lúc này, Mặc Sơtới thăm bọn họ.
"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gõ cửa đi vào: "Chào thị trưởng Cốt"
Cố Trạch Dã nói: "Không cần phải khách sáo như vậy, cô và Đế Sâm giống nhau, cô gọi tôi là Trạch Dã là được rồi!"
"Được!" Mặc Sơ đi tới bên cạnh Cổ Vãn Vãn.
Lúc này, Cố Trạch Dã thả tay của em bé ra: "Mặc Sơ, cô trò chuyện cùng Vãn Vãn, tôi đi thư phòng.
"Được!" Mặc Sơ trả lời anh.
Phòng bệnh VIP của bệnh viện, tương tự như phòng tổng thống, Cố Trạch Dã đang bật laptop lên làm việc ở phòng bên cạnh.
Mặc Sơ nhìn thấy cục cưng nhỏ: "Woa, giống cậu quá, cậu vất vả rồi.”