Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Mặc Sơ - Quyền Đế Sâm

"Đi thôi!" Mộ Thể Trung nắm lấy cổ tay của bà ta, rồi kéo bà ta rời đi. 

Kiều Thanh Du nhún vai: "Người phụ nữ này thật thảm, bị đàn ông gọi tới gọi lui, có còn tí tự do thân thể nào không vậy? Cho nên, chị đây thà làm một côn đồ, cũng không tìm đàn ông!" 

Kiều Thanh Du Vỗ bụng: "No quá, đã quá!" 

Mặc Sơ nhìn cô ấy: "Qua nhiên, bụng đã quá ngực rồi!" 

"Đù! Mặc Sơ, cậu còn cười tớ!" Kiều Thanh Du cũng bật cười: "Đột nhiên tớ nhớ tới bộ ngực lớn của Vãn Vãn! Haiz..." 

Nói tới sau đó, Kiều Thanh Du lại thở dài: "Vãn Vãn sắp sinh rồi nhỉ! Thật không hiểu tội gì cậu ấy phải làm vậy? Mặc Sơ, có lúc tớ thấy cậu thật là độ lượng, cậu ấy mang thai là mang thai đứa con của chồng cậu đấy! Gia dụ sau này tớ có chồng, anh ta dám có con riêng, bà ấy sẽ thiến anh ta!" 

Mặc Sơ cũng thở dài: "Lúc đó tớ và Đế Sâm có hiểu lầm, còn đối mặt với việc ly hôn, Đế Sâm từng nói, sau này mọi chuyện của Vãn Vãn không liên quan đến anh ấy, Vãn Vãn cũng nói, cậu ấy sẽ không đi tìm Đế Sâm nữa, tớ còn có thể so đo cái gì đây? Con người thì phải nhìn về phía trước, cứ đắm chìm trong hồi ức là không được!". 

"Tóm lại, nhà giàu đúng là làm cho người ta ghê tởm!" Kiều Thanh Du nhìn lên bầu trời, trên bầu trời có vài ngôi sao sáng lấp lánh, chợt lóe chợt lóe, cô ấy bắt đầu hát: "Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, trên trời lấp lánh những vì 

sao..." 

Mặc Sơ và Kiều Thanh Du, ai về nhà nấy. 

Mặc Sơ về đến nhà, cô đi tắm rồi nằm trên sô pha, nhớ tới hành động của Vạn Hương vào ban ngày, cô cũng không hiểu là vì sao! 

Khu nhà cao cấp ở lưng chừng núi, nhà họ Mộ. 

Sau khi về nhà, Vạn Hương đi tắm đầu tiên, khi bà ta đi ra, Mộ Thể Trung vẫn đang không vui. 

"Thế Trung, ông đừng giận nữa, có được không?" Vạn Hương ngưng mắt nhìn ông ta: "Mặc Sơ chỉ tốt bụng đưa quần áo cho tôi, nếu không tôi đã không đi ra được rồi." 

Mộ Thế Trung trừng mắt nhìn bà ta: "Sau này không cần tham gia sự kiện như thế nữa, thật là mất mặt." 

"Vâng!" Trước đây, Vạn Hương cũng không tham gia, chẳng qua sau khi Mộ Dật Phong đào hôn lại còn mất tích, bà ta mới bầu bạn bên cạnh Mộ Thế Trung. 

Mộ Ngạn Hạo thấy bố hung dữ như vậy, anh ta nói: "Con cũng không cần tham nữa, đúng không?" 

"Con không tham gia ư?" Mộ Thế Trung tức đến nỗi phẫn nộ trừng mắt: "Sau này con phải thừa kế sự nghiệp của bố! Trọng trách của cả nhà họ Mộ đều đặt trên người con, con còn không tham gia ư? Con muốn chơi đến khi nào nữa hả?" 

Mộ Ngạn Hạo âm thầm hừ một tiếng, biết sớm đã không nói gì rồi. 

Bây giờ nói rồi, trái lại còn bị mắng. 

Mộ Thế Trung nói xong liền đi vào thư phòng. 

Vạn Hương và Mộ Ngạn Hạo cũng tự về phòng của mình. 

Vạn Hương ôm chặt mình, những ký ức còn sót lại kia, bà ta muốn quên đi nhưng lại không quên nổi. 

Vạn Hương rất cảm kích Mặc Sơ, bà ta cảm thấy, Mặc Sơ không giống như những gì Mộ Thế Trung nói. 

Sáng sớm hôm sau. 

Công ty tổ chức hôn lễ. 

Sau khi tiết trời vào động, người kết hôn càng ngày càng nhiều. 

Là tập tục của thành phố S, rất nhiều người đều thích kết hôn vào mùa đông. 

Công việc của Mặc Sơ cũng càng ngày càng bận rộn. 

Thỉnh thoảng có hôm cô bận hai nhà, Triển Lê Hàn đã tuyển cho cô hai trợ lý. 

Mặc Sơ đang bận rộn trong công việc thì nhận được tin vui của Cố Vãn Vãn. 

Cố Vãn Vãn đã sinh một cô bé xinh đẹp, ngũ quan đều như khắc ra từ cô ấy vậy. 

Trong phòng sinh. 

Cố Vãn Vãn sinh mổ, cô ấy nằm trên giường nhìn cục cưng nhỏ nằm trong chiếc giường trẻ sơ sinh, cô ấy rất vui. 

Như Mặc Sơ nói, sau khi đứa trẻ được sinh ra, mọi sự chú ý đều ở chỗ đứa bé, vậy thì chuyện khác đều trở nên không còn quan trọng nữa. 

Cố Trạch Dã ở trong bệnh viện bồi cô ấy, bởi vì là sinh con bí mật, anh ta đã tìm phòng sinh VIP, bên trong xa hoa như phòng tổng thống. 

Tất nhiên, ngoại trừ Dương Trân đang chăm sóc ra, thì chính là nhân viên chữa bệnh và chăm sóc. 

Cố Trạch Dã đến chỗ đứa trẻ khóc, anh ta bể cô bé lên, anh ta mỉm cười nói với Cỗ Vãn Vãn: " Tiếng cô nhóc này to thế này! Hồi nhỏ con cũng như thế này, anh còn nhớ, năm anh bảy tuổi, lúc em ra đời, anh đã bế em thế này!" 

Sao mà chớp mắt một cái, đã trôi qua 23 năm rồi. 

Cố Vãn Vãn cũng bật cười: "Bây giờ anh 30 tuổi, lại bế con gái của em! Anh, có phải là anh nên tìm bạn gái rồi không?" 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!