Mộ Ngạn Hạo che miệng cười nói: "Cất cánh được là được!"
"Muốn ăn đánh hả!" Kiều Thanh Du mặc kệ anh ta có phải là cậu hai nhà họ Mộ hay không!
Hai người đùa qua đùa lại rất vui vẻ!
Mặc Sơ nhìn hai người này oánh lộn đấu võ mồm không ngớt như trẻ con, cô cũng không nhịn được bật cười.
Mặc Sơ cũng không biết Mộ Dật Phong đã đi đâu!
Anh ta thà không kế thừa xí nghiệp gia tộc, cũng phải giãy ra trói buộc của hôn nhân.
Hai người ầmĩmột lúc, đùa mệt rồi, Kiều Thanh Du và Mộ Ngạn Hạo liền kề vai sát cánh như bạn thân.
Mộ Ngạn Hạo nói: "Chúng ta đi ăn tôm hùm to đi!"
"Hai người đi, tôi không đi đâu." Mặc Sơ đặt cốc nước xuống.
Kết quả, Kiều Thanh Du và Mộ Ngạn Hạo một trái một phải đưa cô đến nhà ăn của khách sạn.
Mặc Sơ không đam mê lắm với hải sản, Kiều Thanh Du và Mộ Ngạn Hạo thì đặc biệt vui vẻ, thỉnh thoảng còn mút ngón tay nữa.
Mặc Sơ yên lặng đánh giá Mộ Ngạn Hạo, anh ta thật sự không có thói xấu của công tử nhà giàu, cư xử và hành động đều rất đáng yêu.
"Chị Mặc, chị kiên quyết muốn giữ dáng vẻ đoan trang tao nhã? Không chịu ăn à?" Mộ Ngạn Hạo nhìn cô rồi mỉm cười.
Mặc Sơ cũng bật cười: "Hai người ăn đi! Tôi không thích hải sản lắm"
Kiều Thanh Du nói: "Khách khí với Mặc Sơ làm gì, cậu ấy không ăn, chúng ta ăn nhiều hơn!"
"Bạn xấu!" Mặc Sơ thở dài một tiếng.
Kết quả, Kiều Thanh Du và Mộ Ngạn Hạo còn thi đấu nữa...
Lúc này, điện thoại của Mộ Ngạn Hạo reo lên, hai tay của anh ta đều đang cầm tôm ăn.
"Chị Mặc, chị cầm điện thoại giúp tôi một lát!" Mộ Ngạn Hạo nói.
Mặc Sơ lấy điện thoại từ trong túi áo của anh ta ra, vừa nhìn một cái thì thấy là Vạn Hương gọi tới: "Nghe không?"
"Nghe!" Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi: "Nếu mà không nghe, tôi sẽ bị bà ấy càm ràm đến ngày mai luôn."
Mặc Sơ mở khóa nút nghe, sau đó đặt điện thoại ở bên tai cậu ta.
"Ngạn Hạo, con chạy đi đâu rồi hả?" Giọng nói của Vạn Hương hơi sốt ruột: "Bố con đang hỏi mẹ đây này! Con đi vệ sinh gì mà lâu vậy?"
"Giờ con về đây." Mộ Ngạn Hạo nói.
Mặc Sơ lại điện thoại vào trong túi áo của anh ta.
Mộ Ngạn Hạo nói: "Tôi phải rửa tay rồi quay lại đây!"
Kiều Thanh Du cảm thấy chơi với Mộ Ngạn Hạo rất đã: "Hẹn không?"
"Hẹn!" Mộ Ngạn Hạo đi rồi.
Mặc Sơ nhìn Kiều Thanh Du chằm chằm: "Hẹn cái gì? Hai người vừa mắt nhau rồi à?"
Mặc Sơ cảm thấy, tuổi tác, bằng cấp, gia thế không phải là trọng điểm của tình yêu.
Trong điểm của tình yêu nằm ở chỗ, hai người ở chung vui vẻ thoải mái!
Kiều Thanh Du nháy mắt với cô, cô ấy dùng bàn tay dính nước viết một chữ to trên mặt bàn: P.
"Pao?" Mặc Sợ hết sức kinh ngạc, cô cũng không biết, lúc nào thì Kiều Thanh Du cởi mở như này rồi vậy?
Kiều Thanh Du trêu Mặc Sơ xong, cô ấy mới nói: "Là Pi! Không phải Pao!"
Mặc Sơ vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình, thật đúng là bạn xấu mà!
Lúc này, Mặc Sơ trông thấy trên gương mặt cô ấy có một cái mụn: "Thanh Du, cậu mất cân bằng nội tiết tố à?"
"Không có đàn ông là thế đó!" Kiều Thanh Du mỉm cười nói: "Âm dương. không hòa hợp! Đâu giống cậu, được tưới đến nỗi tươi ngon mọng nước!"
"Đi!" Mặc Sơ cảm thấy, cái người này trêu cô trên thành nghiện rồi: "Tớ đi toilet, cậu ăn từ từ!"
Lúc Mặc Sơ đi ra khỏi toilet, cô nhìn thấy có một nam một nữ đi vào một gian phòng, người nam đó kéo người nữ, người nữ ỡm ờ giả bộ từ chối.
Dù sao thì những người tới đây hôm nay đều là người có máu mặt, Mặc Sơ chỉ nhìn, cũng không có nghĩ nhiều.
Vạn Hương đi tới toilet, bà ta trông thấy Mặc Sơ, bà ta gật đầu nhẹ.
"Bà Mộ!" Mặc Sơ chào bà ta.
Hai người gặp thoáng qua.
Vạn Hương không có đi vài bước, đột nhiên bà ấy vịn vách tường, dường như là không thở được.
Lúc đi đến chỗ rẽ. Mặc Sơ liếc thấy bà ta từ từ ngồi xổm xuống đất, cô lo Vạn Hương không khỏe, nên vội vàng chạy tới: "Bà Mộ, bà sao vậy? Có cần gọi bác sĩ không?"
Sắc mặt Vạn Hương tái nhợt, bà ấy nắm chặt tay Mặc Sở, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào trong căn phòng chưa đóng chặt cửa.
Mặc Sơ tập trung lắng nghe, trong phòng truyền ra tiếng cầu xin tha thứ của người phụ nữ: "Cậu Chu, cầu xin cậu tha cho tôi, cầu xin cậu đừng lột quần áo của tôi..."