"Cháu muốn ai thì cứ chọn!" Trần Phú nói ngay.
Long Yên đi đến trước mặt Úc Lạc Hàn: "Anh ta!"
Trần Phù nhìn bọn họ: "Được! Lạc Hàn, con giúp đỡ Yên Nhi!"
"Được!" Úc Lạc Hàn không hề phản đối.
Hai người cùng đi ra ngoài.
Long Yên vênh váo tự đắc nói: "Úc Lạc Hàn, anh cũng không ngờ đúng không! Anh cũng có ngày làm thuộc hạ của tôi? Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, sao anh biết sẽ có ngày hôm nay cơ chứ?"
Úc Lạc Hàn ngưng mắt nhìn cô, không nói gì.
Anh và cô ta, có gì hay mà nói cơ chứ!
Khi một người phụ nữ dùng mọi thủ đoạn để trấn áp tôn nghiêm của một người đàn ông, sao người đàn ông này có thể thích cô được chứ?
Biệt thự Hồng Thụ Lâm Hải.
Một mình Mặc Sơ ở trong phòng ngủ, mãi mà cô không ngủ được.
Cô biết Quyền Để Sâm sẽ rất bận, người khác dám đối phó anh rồi, sao anh có thể để mặc người ta đối phó cơ chứ?
Mặc Sơ chờ anh ở trong phòng ngủ, đồng thời cô cũng bật điện thoại lên xem tin tức xã hội.
Cô chưa có thông tin nội bộ, cũng chỉ có xem tin tức thôi, xem xem liệu có thể tìm được chút tin tức vụn vặn nào không.
Sau khi Quyền Đế Sâm quay về, anh trông thấy cô cầm điện thoại lướt tin tức, anh đi tới bên cạnh cô: "Em vẫn chưa ngủ à?"
"Muốn chờ anh ngủ cùng." Mặc Sơ nhìn anh, may mà anh đủ mạnh mẽ, mới có thể làm được không tổn thất cọng lông nào!
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Anh đi tắm cái đã."
Khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh nằm xuống cạnh Mặc Sơ, cô vươn tay ra ôm anh thật chặt, cho dù cô biết anh rất mạnh, cô vẫn không hy vọng anh bị một tí tổn thương nào.
Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng, nói cho cô biết từ đầu đến cuối: "Bảy năm trước, anh vâng mệnh đi vây quét Thiên Tàn đường, hồi đó Thiên Tàn đường buôn ma túy còn buôn rất hung hăng càn quấy, bọn họ còn ngang nhiên sống mái với cảnh sát, tên đầu sỏ Trần Phù chạy thoát, hiện giờ ông ta muốn ngóc đầu dậy!"
"Loại người này là loại liều mạng, anh nhất định phải cẩn thận!" Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, cô cũng biết đây là tư liệu bí mật, anh nói cho cô biết, cũng bởi vì anh tin tưởng cô, trong đôi mắt cô cũng tràn ngập dịu dàng: "Em biết là anh rất giỏi, nhưng mà, thuyền chắc đi vạn dặm! Cái mạng của Trần Phù không đáng tiền, nhưng tính mạng của Để Sâm lại là cái trân quý nhất."
Khu nhà cao cấp ở sườn núi, nhà họ Mộ.
Mộ Thế Trung đang ở trong thư phòng, ông ta nhận được tin, có người đối phó Quyền Đế Sâm, hơn nữa còn là người của Thiên Tàn đường.
Đối với Mộ Thể Trung mà nói thì tin này chắc chắn là tin tốt.
Từ sau khi nhà họ Mặc và nhà họ Long đều bị Quyền Đế Sâm lật đổ, Mộ Thế Trung vô cùng cẩn thận.
Ông ta cũng phải tai mắt đi nghe ngóng tin tức của Quyền Đế Sâm.
Chính là cái gọi là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, bây giờ bất kể là có ai đối phó với Quyền Đế Sâm, thì đều có lợi đối với Mộ Thể Trung.
Ông ta đi ra khỏi thư phòng, tâm trạng cũng rất tốt.
Lúc Mộ Thế Trung đi ra, thì trông thấy Mộ Ngạn Hạo đang len lén chạy về phòng.
"Ngạn Hạo..." Mộ Thế Trung gọi anh ta lại.
"Bố.." Mộ Ngạn Hạo ngoan ngoãn đứng im.
Từ sau khi Mộ Dật Phong mất tích, Mộ Thể Trung liền đặt hết hy vọng lên người Mộ Ngạn Hạo.
"Gần đây có một hạng mục lớn, con đi theo bố học tập." Mộ Thế Trung nhìn anh ta chằm chằm.
"Vâng!" Mộ Ngạn Hạo trả lời ông ta.
Sau khi Mộ Ngạn Hạo nói xong, anh ta thấy Mộ Thể Trung không nói thêm gì nữa, anh ta nói: "Con muốn về phòng!".
"Đi đi!" Mộ Thể Trung gật đầu.
Vạn Hương đã làm đồ ngọt, bà ta bê hai phần ra: "Ngạn Hạo, con muốn ăn không?"
"Muốn!" Mộ Ngạn Hạo lập tức chạy tới: "Chị Hương, đã ăn đồ đẹp vào rồi, con sẽ càng ngày càng đẹp trai!"