Quyền Đế Sâm có thể cảm nhận được người phụ nữ trong lòng đang không ngừng run rẩy, anh cũng không có nói gì.
Nhưng mà, anh lại ôm cô thật chặt thật chặt.
Thì ra, anh cũng sợ sẽ mất đi cô như vậy.
"Quyền Đế Sâm..." Diệp Tử sợ lắm, sao người đàn ông lại tới đây.
Diệp Tử lập tức muốn bỏ chạy, cô ta cầm súng nhắm vào Mặc SƠ ở trong ngực Quyền Đế Sâm.
Cả người Mặc Sơ đều nằm trong lòng của Quyền Đế Sâm, cô hoàn toàn chưa phát giác ra là vẫn còn nguy hiểm, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô liền cảm thấy an toàn.
Quyền Đế Sầm nhìn thấy Diệp Tử, người phụ nữ điên này, anh phải người đi tìm cô ta, cô liền trốn.
Có thể là cô ta nghĩ bão táp đã qua rồi, nên lại đi ra gây sóng gió.
Giờ phút này, Diệp Tử dám cầm súng nhắm vào Mặc Sơ, cô đúng là đang tìm chết mà!
"Cẩn thận!" Cố Mộc Thành định tiến lên bảo vệ Mặc Sơ.
Nào ngờ, chân dài của Quyền Đế Sâm vươn ra, dù anh đang ôm Mặc Sơ, một cái đá xoay tròn 360 độ cũng được đá ra một cách dễ dàng.
Chân anh đã ra như tia chớp, đá bay khẩu súng trên tay Diệp Tử xuống đất.
Cố Mộc Thành bất ngờ với sự lợi hại của Quyền Đế Sâm, anh ta lập tức mặc quần lại, hôm nay thảm như này, còn rơi vào trong mắt tình địch nữa, anh ta thật sự sắp gặp trở ngại rồi.
Khi Diệp Tử còn muốn chạy, Quyền Đế Sâm lại đá thêm một phát nữa, đá cô ta bay vào vách
tường.
Diệp Tử suýt bị đá chết, cô ta vươn tay ra, mở cơ quan ở trên vách tường.
Cố Mộc Thành lập tức nói: "Sẽ nổ đấy, chạy mau!"
Quyền Để Sâm một tay bế Mặc SƠ, chạy về phía cửa.
Khi Cố Mộc Thành cũng chạy về phía cửa, anh ta đã nhặt được khẩu súng ở trên sàn nhà,
bên trong vẫn còn một viên đạn.
Anh ta nổ súng không chút do dự: "Đoàng" một tiếng, bắn vào lưng của Diệp Tử.
Diệp Tử hộc máu, cô ta lập tức ngã xuống sàn, cơ quan cũng đã kích mở rồi...
Tiếng "ầm ầm ầm” vang lên.
Cả cái phòng khám nhỏ đều sụp xuống.
Quyền Đế Sâm bế Mặc Sơ chạy ra cửa, sau đó nhoáng cái nằm trên đất.
Cố Mộc Thành không phải là tự chạy ra, mà là bị sóng xung kích nổ mạnh làm bắn ra ngoài.
Ba người ngã ở chỗ cách nhau không xa, Cố Mộc Thành không giỏi võ bằng Quyền Đế Sâm, phải nói rằng, Cổ Mộc Thành không có võ, lúc này anh ta đang ngã trên đất, anh ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như lệch vị trí hết rồi.
"Mặc Sơ thể nào?" Cố Mộc Thành không lo cho mình, anh ta lập tức hỏi Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm đứng lên, nhìn Mặc Sơ trong lòng, cô ngoan ngoãn ngằm trong lòng anh.
Anh nói với Cố Mộc Thành: "Tự gọi xe cấp cứu!"
Anh nói xong, liền bế Mặc Sơ rời đi.
Mặc SƠ ở trong lòng anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Gọi xe cấp cứu cho anh ấy đi!"
Quyền Đế Sâm cúi đầu, đánh giá ý tứ của câu nói này, bây giờ cô vẫn còn rảnh lo cho người đàn ông khác ư?
Anh bế Mặc Sơ lên ghế sau của anh, sau đó anh buông cô ta, lúc anh đi ra đằng trước lái xe, cô lại kéo ống tay áo của anh, cắn môi cầu xin anh.
"Không phải là em thích anh ấy, chỉ là anh ấy đã bị thương vì em." Mặc Sơ nhỏ giọng giải thích.
Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em thích ai?"
Lúc này, Mặc Sơ không nói nên lời, người cô thích là Quyền Đế Sâm.
Nhưng mà, trong đôi mắt sáng ngời của cô, chỉ có một mình anh.
Quyền Đế Sâm lấy điện thoại ra gọi 120, số điện thoại của xe cấp cứu.
Lúc này, Mặc Sơ mới buông anh ra.
Quyền Đế Sâm lái xe, đi về phía bệnh viện tư của anh.
Trên đường đi, anh đã gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Lục Vũ Trạch đã dẫn bác sĩ nữ khoa ngoại chờ ở cửa rồi.
Chiếc xe lái thẳng đến cửa phòng cấp cứu, y tá và bác sĩ tiến lên.
Lục Vũ Trạch thấy trước ngực Mặc Sơ chảy máu, anh ta gọi bác sĩ nữ lên xử lý vết thương.
Sau khi xử lý miệng vết thương của Mặc SƠ xong, khi cô đi ra, Quyền Đế Sâm phủ áo khoác của mình lên người cô.
Lúc này, anh cầm bản báo cáo trên tay bác sĩ, qua kiểm tra thì không có tổn thương đến xương cốt, chỉ bị thương da thôi.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới yên tâm.
Hai người cùng đi về nhà, Mặc Sơ muốn đi tắm.
"Vết thương không được dính nước." Quyền Để Sầm nhìn cô.
Mặc SỢ gật đầu: "Em biết rồi!"
Cô đi vào phòng tắm, trong bồn tắm đã xả nước rồi, như thế ngồi vào, nước sẽ không dính vào miệng vết thương.