"Anh thả em ra!" Mặc Sơ đánh mệt rồi, cô thở hổn hển nói, sau đó cô hắt hơn mấy cái liên
tục.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, anh vứt cái ô đi, sau đó anh bế cô lên, đi đến chỗ chiếc xe đang đỗ gần đó.
Mặc Sơ thấy anh không những không thả cô ra, còn cưỡng chế bế cô đi như thế này, cô tức giận nói: "Em không muốn về! Anh không nghe thấy sao?"
Quyền Đế Sâm bế cô đến bên cạnh chiếc xe, Dương Tử đã mở cửa xe rồi, sau khi hai người lên xe, Dương Tử đóng cửa lại, chiếc xe chạy nhanh ra khỏi nghĩa trang.
Úc Lạc Hàn đứng ở chỗ không xa lắm, anh ta nhìn thấy cảnh này, đôi mắt trở nên vô cùng thâm thúy.
Khi chiếc xe của Quyền Đế Sâm biến mất trong màn mưa, Úc Lạc Hàn mới bắt taxi rời đi.
Trên xe, Mặc Sơ giấy ra khỏi vòng ôm của Quyền Đế Sâm, cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trên mặt của Quyền Đế Sâm cũng có nước mưa, anh chưa có lau đi, anh chỉ nhìn Mặc Sơ chăm chủ.
Trên xe, không ai nói gì hết.
Bầu không khí trầm mặc như thế này có một chút áp lực không nói nên lời.
Quyền Đế Sâm nói: "Trần Chân Dao và Mặc Chiêu Đệ sỉ nhục em mấy lần, bọn họ chưa bao giờ coi em là con gái là chị gái, em cần gì phải đau lòng vì bọn họ? Về phần Mặc Đại Thăng, ông ta đã tham gia trực tiếp vào việc mưu sát bố anh, ông ta chết cũng thừa tội!"
Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm: "Nếu đã là kết cục như thế, thì ngay từ đầu anh không nên cưới em làm vợ!"
Cho dù anh là bố đẻ của hai đứa con của cô, từ trước đến nay đừng bắt đầu đoạn nhân duyên này, thì có phải là giữa bọn họ sẽ không có nhiều điểm giao như này không?
Quyền Đế Sâm nói rất bình tĩnh: "Nếu em cho rằng bọn họ không đáng chết! Chỉ có thể nói rằng em quá lương thiện!"
Mặc Sổ trợn tròn mắt: "Mặc Đại Thăng hiền lành ít nói, ông ấy chưa từng nói nhiều lời với em, quả thật là ông ấy có an dưỡng dục với em! Trần Chân Dao lắm mồm tham tiền, Mặc Chiêu Đệ ám chiều chồng chất, bọn họ là người sống cùng êm từ nhỏ tới lớn! Bọn họ bị anh giải quyết sạch một cách dễ dàng, lẽ nào em phải vỗ tay khen hay sao? Em không làm được..."
"Bọn họ cũng chẳng phải người tốt, em biết!" Mặc Sơ rưng rưng nhìn Quyền Để Sâm: "Nhưng, tại sao anh không thể quang minh chính đại tìm Mặc Đại Thắng trả thù? Tại sao anh phải sắp đặt cái bẫy hoàn hảo này? Anh có biết, em luôn kính trọng anh! Em sùng bái anh như vậy, nhưng mà anh..."
Tín nhiệm của cô đổi lấy sự lừa dối của anh!
Kết quả như thế này, bảo cô chấp nhận như thế nào đây?
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Chuyện của Mặc Đại Thăng đã trôi qua rồi, em và anh đều phải buông xuống và sống thật tốt!"
Mặc Sơ cảm thấy anh nói đơn giản thật đấy!
Mặc Đại Thắng chết rồi! Trần Chân Dao cũng chết rồi!
Thậm chí, Mặc Chiêu Đệ cũng sống nửa đời còn lại trong tù!
Mục đích của Quyền Đế Sâm đã đạt được rồi, Mặc Sơ lại phải buông bỏ những thù hận này, tiếp tục chung gối chung giấc mộng sống cuộc sống hạnh phúc với Quyền Đế Sâm!
Liệu sẽ hạnh phúc sao? Còn sẽ chung gối chung giấc nữa nữa không?
Mặc Sở nghĩ, không đâu! Tất cả, đều không thể quay lại được nữa.
Cô không làm được, cô không làm được dáng vẻ như mọi chuyện chưa xảy ra.
"Đế Sâm, em không làm được." Cô lắc đầu: "Chúng ta chia tay đi!".
"Em nói cái gì?" Quyền Đế Sâm gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, sự cưng chiều anh dành cô, không đấu lại việc anh giấu diếm có chuyện này sao?
Không phải là anh không nghe thấy lời cô nói, chẳng qua là anh không dám tin, Mặc Sơ lại nói ra câu này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!