"Chị dâu, cô đứng lên trước đi, được không?" Dương Tử không khéo nói, cũng không biết làm thế nào, anh ta nói: "Cô xem mưa mùa thu cũng lạnh lắm, cô ngồi trên đất thế này, ốm thì sao?"
Mặc Sơ cũng không để ý đến anh ta, cô ngồi yên trên đất, yên lặng dựa vào bia mộ, im lặng nghe tiếng mưa, tiếng lá cây rơi lách tách.
Ở công viên nghĩa trang vốn rất yên tĩnh, lúc này, ngoại trừ tiếng gió tiếng mưa ra, thì không còn âm thành nào khác nữa.
Dương Tử nói thế nào Mặc Sơ cũng không trả lời, anh ta đành phải cầu cứu Quyền Đế Sâm
Sau khi bóng dáng của Quyền Đế Sâm xuất hiện, anh đi trong màn mưa, anh nhìn thấy Mặc Sơ ngồi trên đất, hai tay ôm gối, cằm để trên đầu gối, thỉnh thoảng có mưa bụi bay lên đầu CÔ.
Ánh mắt Mặc Sơ rất mờ mịt, giống như không có một tiêu cự, cô cứ thể nhìn xung quanh tối đen như mực, tâm trạng cũng tệ như đêm đen này.
Quyền Đế Sâm bước nhanh tới, từ sau khi vợ chồng Mặc Đại Thăng an táng, anh cũng chưa để ý tới nữa.
Anh đón gió, dầm mưa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, ánh mắt cũng rất sắc bén.
"Tổng giám đốc Quyền..." Dương Tử gọi anh một tiếng.
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh nhận lấy chiếc ô trên tay Dương Tử, anh tỏ ý Dương Tử đi ra ngoài trông chừng, ngoài ra để ý xem Úc Lạc Hàn đã đi chưa!
Dương Tử hiểu ý anh, anh ta lập tức đi ra ngoài ngay.
Quyền Đế Sâm từ từ ngồi xổm xuống đất, anh ngưng mắt nhìn Mặc SP chăm chủ, cô mặc phong phanh, khi trời mưa, nhiệt độ buổi tối càng giảm sâu, cô lạnh đến nỗi môi tím ngắt, mặt trắng bệch.
Anh cởi áo khoác màu màu đen ra, khoác lên người cô.
Mặc Sơ không để ý đến anh, không từ chối áo khoác của anh và cũng không nhìn anh.
Lúc này, Quyền Để Sâm đưa tẩy, nắm đôi bàn tay của cô trong lòng bàn tay.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô lạnh như nước đá, ở trong lòng bàn tay anh, hình thành nên nhiệt độ trái ngược rõ ràng.
Lúc này, Mặc SƠ rụt tay về, cô cũng kéo chiếc áo khoác mà anh khoác lên cho cô ra, cô im lặng, từ chối mọi sự quan tâm của anh.
Trong tích tắc này, trái tim của Quyền Đế Sâm cũng thắt lại từng chút một.
Từ trước tới giờ cô không phải là người thích gây sự vô cớ, mỗi một hành động của cô, cô đều có suy nghĩ chín chắn.
Cho nên, cô sẽ không cãi nhau với anh, cô cũng sẽ không làm ầmĩ với anh, cô sẽ chỉ im lặng nhìn anh như thế này, không nói một lời nào.
Nhưng mà, trái tim cô đang nhỏ máu, trái tim cô đã tổn thương rồi.
Thậm chí, cho dù cô rỉ máu, cô bị thương, cô cũng không để cho ai nhìn thấy gì hết.
"Đi về với anh trước đã!" Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Ngoài trời đang mưa!"
Lúc này, Mặc Sơ mới ngẩng đầu lên nhìn anh, trời mưa rồi, bởi vì cô muốn khóc nhưng khóc không ra, cho nên, ông trời cũng thương xót cô sao? Rơi một trận mưa cuối thu, một cơn mưa thu mát lạnh.
"Em không muốn về!" Cô nhẹ nhàng nói, giọng điệu cũng mờ mịt như mưa vậy.
Đây là lần đầu tiên cô trải lời anh.
Vẫn luôn nghĩ rằng, cô nghe lời anh hết, bởi vì cô tin tưởng anh, tin tưởng anh sẽ chỉ tốt với
CÔ!
Nhưng mà, bây giờ đã khác rồi.
Đôi mắt sâu như biển của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, giọng điệu của anh đã tăng thêm vài phần: "Nghe lời!"
Mặc Sơ lắc đầu, từ nay về sau, cô sẽ không nghe lời anh nữa.
Quyền Để Sâm hơi tức giận: "Anh không cho phép em làm hại cơ thể của mình như thế này!"
Thể chất có vốn yếu, dầm mưa như thế này, ngồi ở nơi ẩm ướt lạnh giá như này, chắc chắn sẽ ốm!
Mặc Sợ biết, người đàn ông này đã quen ra lệnh, giờ phút này cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cô không nói thêm một chữ nào.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy một bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô ra ngoài.