Nhà họ Mặc là dân thường, tất nhiên là anh đối phó dễ dàng, anh chưa làm lắm gì đã thắng lợi rồi.
Nhưng mà, nhà họ Long là ngôi sao trên chính đàn, chiều đầu tiên Quyền Đế Sâm đã ra chiêu hiểm rồi!
Lúc này, điện thoại của Mộ Thế Trung reo lên, ông liếc mắt nhìn, người gọi tới là Long Diệu Thiên.
Ông ta đứng lên, rồi nói với Vạn Hương: "Tôi đi thư phòng xử lý công việc, bà không cần đợi tôi ngủ đâu!"
“Được!" Vạn Hương gật đầu nhẹ.
Sau khi Mộ Thể Trung bước nhanh đi vào thư phòng, ông đóng cửa lại rồi mới tiếp điện thoại: "Có chuyện gì?"
Long Diệu Thiên nói thẳng: "Chúng ta phải liên thủ!"
Mộ Thế Trung từ chối ngay mà không hề suy nghĩ: "Ông theo chính, tối theo thương, chúng ta không cần phải liên thủ!"
Một tay của Long Diệu Thiên thì chống trên eo, một tay thì cầm điện thoại: "Ông cũng nhìn thấy tin tức hôm nay rồi đấy! Quyên Đế Sâm sẽ không dừng tay! Bây giờ hai chúng ta liên thủ, phần thắng cực kỳ lớn, bây giờ cậu ta đang tiêu diệt từng bộ phận đấy!"
Mộ Thế Trung vẫn giữ thái độ vô cùng cứng rắn: "Năm đó là ông tự phạm vào nợ đào hoa, nên mới cho Quyền Đế Sâm có cơ hội! Ruồi nhặng không chích không ra kẽ hở, ông tự giải quyết đi!"
Long Diệu Thiên trầm giọng nói: "Ông có biết là hôm nay Quyền Đế Sâm đã gặp Thân Ba Câu trong câu lạc bộ không hả! Nếu tôi đoán không nhầm thì hai người đã đạt được trạng thái hợp tác rồi!"
Mộ Thế Trung chỉ thoáng do dự thôi, ông ta nói: "Tôi cũng không phải đối tượng hợp tác của ông, ông đi tìm người khác đi!"
"Tốt lắm, Mộ Thể Trung, tôi chống mắt lên xem ông có kết cục tốt đẹp gì!" Long Diệu Thiên tức giận ném luôn điện thoại.
Phiên tòa thứ hai.
Trước khi phiên tòa bắt đầu, Mặc Sơ vẫn khăng khăng không hòa giải ở ngoài tòa.