Mà Ân Phi Âm thì luôn tìm đúng cơ hội, tiến hành chèn ép tiến hành chế nhạo và bài xích cô.
Bất luận Ân Phi Âm có nói như thế nào, thì trên mặt nghiệp vụ cô ta cũng không giỏi bằng Mặc Sơ.
Mặc Sợ biết mình đang làm cái gì là được rồi, không cần để ý đến lời nói của người khác.
Biệt thự cạnh biển.
Sau khi Cố Vãn Vãn xem tin tức, cô ấy lập tức gọi điện cho Mặc Sơ.
Bởi vì Cố Vãn Vãn bị Long Yên phái người tới nhằm có ý định làm hại cô ấy, tất nhiên là cô ấy
cũng có sự bất mãn rất sâu đối với người nhà họ Long.
Bây giờ Cố Vãn Vãn đã biết, Mặc Sơ là con gái của Long Diệu Thiên, hơn nữa cô còn kiện Long Diệu Thiện ra tòa án.
Cố Vãn Vãn cũng biết, Long Diệu Thiên chưa bao giờ có bất cứ cái gì chịu trách nhiệm với Mặc Sơ, ông ta đã vứt bỏ con gái của mình. Nhưng, Long Diệu Thiên lại dẫn theo Long Yên, liên tục khoe khoang tình cảm gia đình đằm thắm, ông ta đối xử với Mặc Sợ thì không thăm không hỏi, thậm chí là muốn hại chết Mặc Sơ.
Sau khi Mặc Sơ nhận được cuộc gọi của Cố Vãn Vãn, cô lặng lẽ đi đến nhà mới của Cố Vấn Vãn.
Hiện tại, Cố Vãn Vãn đang sống ở một tòa biệt thự ở sườn núi cạnh biển, cô ấy đứng trước cửa sổ sát đất, là có thể trông thấy biển rộng xanh thẳm.
Bầu trời mùa thu màu xanh, nước biển cũng là màu xanh, cản đẹp biển trời một màu, làm
cho tâm trạng đang mang thai của cô ấy cũng tốt lên nhiều.
Khi Mặc Sơ tới, cô đã nhìn thấy bụng của Cố Vãn Vãn đã to lên rồi.
Tuy đã là mùa thu rồi, nhưng đối với phụ nữ mang thai mà nói thì thời tiết vãn khá nóng.
Cổ Vãn Vãn mặc một chiếc váy đến đầu gối, có thể nhìn thấy bụng cô ấy đã nhô lên rồi, cô
ấy đặt tay lên bụng, như thế thì lúc nào cũng giữ được liên lạc giữa mẹ và con.
Mặc Sơ cũng từng mẹ đơn thân, cô đặc biệt hiểu cho Cố Vãn Vãn.
Cố Vãn Vãn vẫn gầy như vậy, chỉ là trên gương mặt của Cố Vãn Vãn tràn đầy vẻ rạng rỡ của người người làm mẹ.
Cố Vãn Vãn nói: "Sơ Sở, tôi thật sự không ngờ, Cố Vãn Vãn lại là bố đẻ của cậu."
Mặc Sơ thở dài: "Tôi cũng không ngờ tôi lại có một người bố như vậy"
Chưa bao giờ Mặc Sơ dám tưởng tượng bố mình là người quyền quý như thế, nhưng, cô cũng không thể tin được rằng câu nói hổ dữ không ăn thịt con là sai.
Cố Vãn Vãn nói: "Đáng hận nhất là bây giờ ông ta còn không thừa nhận, trái lại còn bôi xấu cậu nữa chứ! Tôi tin rằng anh Sâm nhất định sẽ không ngồi yên không lo"
Mặc Sơ gật đầu: "Thực ra, Đế Sâm cũng không thích tôi vạch trần chuyện này ra. Vì thế anh ấy còn tức giận nữa!"
Cố Vãn Vãn cảm thán: "Anh Sâm thích cậu, anh ấy không thích cậu chịu những lời nói vô căn cử ở bên ngoài, hoặc là, anh Sầm nghĩ, cậu là con của ai thì cũng không quan trọng với anh ấy nữa. Sơ Sơ, cậu có biết không tôi thật sự rất hâm mộ cậu, hâm mộ cậu có thể có được toàn bộ tình yêu của anh Sâm."
Mặc Sơ nghe Cố Vãn Vãn nói như thế, cô hiểu, bây giờ Cổ Vãn Vãn vẫn không buông bỏ được Quyền Đế Sâm.
Có thể là đang ở độ tuổi thiếu nữ, đã thật lòng thích một người, cũng không biết phải qua bao lâu, cô ấy mới có thể chậm rãi buông bỏ người đàn ông trong lòng, trong cuộc sống sau này, lại gặp được một người bầu bạn với cô ấy suốt đời này, cùng nắm tay nhau tiến về phía trước, cùng nhau thưởng thức hoa nở hoa tàn trước sân.
Mặc Sơnói: "Vãn Vãn, tôi cũng cảm thấy tôi rất may mắn, bởi vì kiếp này tôi đã gặp được anh ấy"
Qủa thật, đối với Mặc Sơ mà nói thì, chuyện may mắn nhất nhất nhất của cô ở kiếp này, chính là có được quyền Đế Sâm.
Mặc Sơ thấy cảm xúc của Cố Vãn Vãn có hơi mất mát, cô vội vàng nói: "Vãn Vãn, tôi nói lời này không phải có ý khoe khoang trước mặt cậu đâu, tôi là thật lòng thật lòng rất cảm kích vận mệnh đã cho tôi gặp được anh ấy!"
Cố Vãn Vãn gật đầu: "Sơ Sở, tôi hiểu, sao tôi lại nghĩ cậu khoe khoang cơ chứ, tôi sẽ không nghĩ cậu như vậy, bất luận cuộc sống tình cảm của tôi có như thế nào, tôi cũng mong cậu có thể sống hạnh phúc mỹ mãn, bởi vì trước đây cậu đã chịu quá nhiều thiệt thòi, hiện tại là hạnh phúc nên thuộc về cậu."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!