"Lời nói của đàn ông, cô cũng tin à?" Người phụ nữ trung niên cười ha ha: "Nếu như cô tin tưởng vào toàn bộ những lời nói của đàn ông, heo mẹ cũng biết trèo cây rồi!"
Mặc Sơ rưng rưng nhìn bà ta: "Tại sao? Tại sao bà phải nói cho tôi biết những thứ này?"
"Trước đó tôi đã từng nói, nếu cô rời xa anh ta, thì tôi cũng sẽ không nói cái gì hết, tôi còn có thể để cho cô tiếp tục ảo tưởng rằng anh ta yêu cô! Nhưng, cô cứ cố chấp như vậy!" Người phụ nữ trung niên thở dài: "Phụ nữ gặp phải tình yêu, đều sẽ mù quáng như vậy!"
Bà ta nói xong liền đi.
Mặc Sơ ngồi trên ghế, trong nháy mắt cô đã rơi đầy nước mắt, sao có thể như thế chứ?
Sao lại là cái chuyện như thế này?
Cô không nhớ đã bao lâu rồi cô không buồn như thế nào!
Những năm nay, bất kể có khổ cỡ nào, cô cũng sẽ nghĩ, một ngày kia, cô nhất định sẽ hạnh phúc.
Nhưng mà, hạnh phúc mà cô tự nghĩ đó, chẳng qua là một cái bẫy, chẳng qua là một cái bẫy
mà người khác sắp đặt!
Cô ngu ngốc chui vào, còn say sưa là mình đang sống trong cuộc sống hạnh phúc.
Mặc Sơ đưa tay lên che mặt, khóc như một đứa trẻ không nhà để về!
Đúng là cô không có nhà, nhà bố nuôi nhà họ Mặc đã tan tác rồi, cho dù nhà họ Lòng là bố ruột của cô, bố ruột của cô hận không thể bóp chết cô!
Nhà của Quyền Đế Sâm là gia đình duy nhất của cô!
Nhưng, tất cả những việc mà người đàn ông này làm cho cô, là sự cưng chiều xuất phát từ nội tâm chân thành? Hay là giả ý đón hùa gặp dịp thì chơi đây?
Mặc Sơ cũng không suy nghĩ
Cô cũng không muốn nghĩ!
Con người chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy đấy, nguyện ý sống trong thế giới hư ảo, nhưng trong lòng lại sợ hãu đây là thật hay là giả?
Cô đã khóc rất lâu, mãi cho đến khi có người gõ cửa phòng cô, cô mới lau nhanh nước mắt, rồi nói: "Vào đi!"
Long Yên đi vào, cô ta thấy Mặc Sơ đỏ hồng hết cả vành mắt: "Mặc Sở, cô khóc cái gì cơ chứ?"
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào Long Yên, cô không biết điều mà người phụ nữ trung niên kia nói là thật hay là giả?
Nếu như những gì mà bà ta nói là thật, vậy thì Long Yên chính là chị của cô, đối với người chị luôn luôn bắt nạt mình đây, cũng không muốn nói một câu nào hết.
"Cô tìm tôi có việc gì?" Mặc Sơ thản nhiên nói.
Long Yên thì lại tức giận bật cười: "Tôi đến xem xem cô đã bị bố tôi bóp chết chưa?"
Mặc Sơ: "..."
Cô nhìn Long Yên với ánh mắt hơi bị thương, nếu Mặc Sơ và Long Yên đều là con gái của Long Diệu Thiên, Long Yên thì được hưởng đãi ngộ của thiên kim tiểu thư, từ nhỏ tới lớn, muốn gió được gió muốn mua được mưa, còn Mặc Sở, thì luôn sống cuộc sống đón lấy mưa rền gió dữ, cứng cỏi như một cây cỏ sống.
1
Hai kiểu sống cực đoan này, sau khi trưởng thành rồi, bố đẻ vì hòn ngọc quý Long Yên của ông ta, vậy mà lại muốn bóp chết Mặc Sơ!
Một Mặc SỢ sớm đã quen với lòng người ấm lạnh, cố kìm lại cảm xúc đang cuồn cuộn sóng to gió lớn ở đáy lòng, sau đó bình tĩnh nói: "Đã nhìn thấy chưa? Tôi vẫn sóng kiên cường như này đấy! Nhìn thấy rồi thì đi đi! Đừng ở phòng làm việc của tôi rồi làm tôi chướng mắt nữa!"
Lúc này, Long Yên đi đến gần Mặc Sơ rồi nói: "Đợi bố tôi trở thành tổng thống, tôi trở thành thiên kim đệ nhất, cô hãy nhìn xem tôi xử lý cô thế nào!"
"Tôi mỏi mắt mong chờ!" Mặc Sơ không hề yếu thể nói lại.
Long Yên tới khiêu khích Mặc SƠ xong liền đi!
Mặc Sợ bỗng gọi cô ta lại: "Long Yên, đợi đã!"
Trên tay cô đang cầm một chiếc bút, vào lúc Long Yên đang hất hàm đứng lại chờ, cô lại bất ngờ dùng bút rạch lên lưng cô ta, một vết máu xuất hiện.