"Các cục cưng, buổi chiều gặp!" Mặc Sơ vẫy tay với hai con.
Khi Mặc Sa và Quyền Đế Sâm rời khỏi nhà trẻ, cô nói: "Thời gian trôi qua nhanh quả, sao mà chớp mắt một cái, hai đứa đã năm tuổi rồi!"
"Bà Quyền đang cảm thán mình đã già à?" Hôm nay Quyền Đế Sâm chỉ lái một chiếc xe tới, anh mở cửa xe ra, cho cô lên xe trước.
Khi anh thắt dây an toàn cho cổ, Mặc Sơ nói: "Anh Quyền, không được nhúc nhích!"
Cô ôm đầu anh, nhìn mái tóc ngắn của anh, cô phủ tay lên trên, từng sợi từng sợi tóc giống như gai đâm vào bàn tay cô: "Anh Quyền, anh già rồi, anh có tóc bạc rồi nè!"
Quyền Đế Sâm khó hiểu: "Mấy hôm trước lúc anh đi cắt tóc, thợ cắt tóc cũng không bảo anh có tóc bạc mà!"
"Em lấy gương cho anh xem!" Mặc Sơ mở túi xách của mình ra, lấy gương ra, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cô thấy quả nhiên Quyền Đế Sâm đang nghiêm túc vuốt tóc, cô cười giảo hoạt!
Oh yeah! Trêu thành công!
Thì ra nam thần quốc dân cũng sợ già đi!
Từ dư quang nơi khóe mắt, Quyền Đế Sâm đã nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của người phụ nữ nhỏ, anh mới biết là bị trêu rồi!
Người phụ nữ luôn dịu dàng hào phóng, bất ngờ đùa giỡn trò gian trá, thật là làm người ta bị bất ngờ không kịp phòng thủ.
Anh đặt chiếc gương vào trong túi xách của cô, sau đó yên lặng thắt dây an toàn cho cô xong, anh mới chống hai tay lên mép ghế lái phụ của cô.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú: "Hình như anh già thật rồi!"
Mặc Sơ trợn tròn mắt, sao trông người đàn ông này có hơi nguy nhỉ nhỉ!
"Anh yên tâm, em sẽ không chê anh đâu!" Mặc Sơ lập tức ngoan ngoãn hé môi đỏ mọng, nói ra toàn những lời mà anh thích nghe.
Quyền Đế Sâm không nói thêm gì nữa, chỉ là, khi anh áp đầu vào Mặc Sở, thì trừ bỏ có một loại khí thế dời núi lấp biển, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt ra, anh còn cách cô ngày càng gần nữa.
Trống ngực cô đang gia tốc, lúc nào cũng vậy trong vẻ chững chạc đàng hoàng, người đàn ông này lại còn có đầy đủ lãnh khốc tà mị, hình như cô đã chọc tới con mãnh thú ngủ say này rồi!
"Anh Quyền..." Giọng nói của Mặc Sơ cũng không ổn định.
Ý này là muốn "đông" một chút trên xe à?
Nhưng mà, chiếc xe này đang đỗ ở gần nhà trẻ, phải biết rằng hôm nay là ngày đầu nhập học, rất nhiều phụ huynh đều tự đưa con đi học, người tới người lui đặc biệt nhiều!
Môi của Quyền Đế Sâm cách môi cô chỉ trong gang tấc, Mặc Sơ dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên môi Quyền Đế Sâm.
Đối mặt với một nụ hôn bá đạo và cực kỳ xâm lược thế này: "Trên đường toàn là người!"
Nhưng mà, cô đùa một cái, chọc đến một người đàn ông tên là Quyền Đế Sâm, sao anh có thể tha cho cô cơ chứ?
Bất luận trên đường có ai, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô!
Cho nên, anh vừa hôn xuống, trằn trọc áp lên môi cô, ùn ùn kéo đến đều là hương vị của anh!
Đôi môi anh có hương vị bá đạo cực kỳ, không ngừng ma sát, xâm lược, thậm chí là cắn nuốt môi xinh của cô...
Mặc Sợ bị hơi thở như thế này làm cho đỏ mặt, hai tay cô vốn là đẩy mặt anh ta, nhưng sức cô có hạn, trái lại giống nhưng đang ôm mặt anh, hôn môi cùng anh như si như say vậy!
Khi cô bị anh hôn cho mơ mơ màng màng không biết đêm ngày ra sao, đại não bị vây trong trạng thái trống rỗng, ngay cả thân đang ở đâu cũng không biết, cô chỉ biết, trong mắt trong lòng cô đều chỉ có anh!
Khi cô nhìn thấy một cô bé đi qua đường, đang mỉm cười vui vẻ và lộ ra hàm răng nho nhỏ, môi của Mặc Sơ cũng lưu lại hương vị của Quyền Đế Sâm.
Lúc này, tay cô đã trượt đến hai bờ vai rộng rồi: "Đây xem như trừng phạt sao?"
Cô đùa một chút, trêu anh có tóc bạc rồi, anh liền hôn cô ở bên ngoài liều lĩnh như thế này.
Quyền Đế Sâm lại khàn giọng nói: "Bà Quyền, đây là phần thưởng!"
"Phần thưởng?" Mặc Sơ không hiểu, cô trêu anh cô còn có phần thưởng ư?
Lúc này, hai bàn tay to của Quyền Đế Sâm đang bừng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô: "Cảm ơn em đã sinh cho anh một cặp cục cưng thông minh đáng yêu!"
Hôm nay là lần đầu tiên anh đưa hai đứa bé đi học, anh nhìn thấy hai con vui vẻ đi tới nhà trẻ, trưởng thành cùng với các bạn nhỏ khác, trái tim phủ bụi nhiều năm như núi băng của anh cũng gặp được một dòng nước ấm.
Mặc Sơ mỉm cười, có lẽ cái đêm vào sáu năm trước kia là một sai lầm, nhưng cũng là một sai lần xinh đẹp!
"Đi đến chỗ làm thôi!" Mặc Sơ khẽ nói: "Nếu không tổng giám đốc Quyền đến cuộc họp muộn, còn mang theo vết son môi của phụ nữ, anh nói xem, nhân viên tham gia cuộc học sẽ nghĩ như thế nào?"
Cô rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau vết son màu hồng trên môi anh đi.
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh đưa cô đến công ty tổ chức hôn lễ trước, sau đó anh mới về công ty mình.
Trong nhà trẻ.
Hai anh em Mặc Hi và Mặc Hàm nắm tay nhau, đi về lớp của mình.
"Đại Chu..." Mặc Hàm mắt sắc nhìn thấy một bé nam ở đằng trước, lưng đeo balo, đang phiền muộn đi đến phòng học.
Đại Chu vừa nghe thấy giọng nói của Mặc Hàm, cậu bé ngẩn người, dừng bước.
Nhưng mà, cậu bé nghĩ lại, điều này sao có thể chứ?
Không phải Hàm Hàm muốn đi New York học sao? Từ nhà trẻ liền xuất ngoại rồi nha!
Đại Chủ nghĩ, nhất định là mình xuất hiện ảo giác rồi!
Bởi vì, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, chắc chắn là cậu bé quá nhớ Hàm Hàm rồi, nên mới nghĩ là Hàm Hàm đang gọi cậu bé!
Vì thế, Đại Chu tiếp tục đi về phía trước.
Mặc Hàm thấy lạ: "Hi Hi, tại sao Đại Chu không để ý đến chúng ta?"
Mặc Hi trêu cô bé: "Có thể là cậu ấy thích người khác rồi!"