Cô và Tiêu Cận Ngôn từ quãng thời gian ngọt ngào yêu đương cho đến bước đường cùng này, vỏn vẹn chỉ có năm năm ngắn ngủi.
Năm năm trước, một ngày trước khi đám cưới của họ diễn ra, bố mẹ Tiêu Cận Ngôn gặp tai nạn xe qua đời, hung thủ không ai khác lại chính là bố ruột của cô!
Sau này, mẹ và cậu của cô cùng nhau lên kế hoạch mua lại tất cả sản nghiệp của nhà họ Tiêu, hai gia tộc lớn đứng đầu thành phố H cứ theo phương thức tàn khốc đó hợp nhất thành một khối, cậu của cô trở thành người nắm quyền đứng sau điều khiển tất cả sản nghiệp của cả hai gia đình.
Kết quả này quá bất ngờ, ai nhìn vào cũng biết đây chính là một âm mưu lớn đã được sắp đặt từ trước, sau một hồi phong ba bão táp, mưa bụi cuối cùng cũng lắng xuống và nhà họ Tô toàn thắng.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, đợi đến khi cô phản ứng lại thì Tiêu Cận Ngôn đã gần như điên cuồng mà đập phá tất cả những đồ thủy tinh trước mặt cô, những ngôi sao cũng theo đó mà vương vãi khắp nơi ở trong nhà, chúng bị anh tàn nhẫn giậm dưới lòng bàn chân, dùng sức nghiền nát.
Anh chỉ thẳng tay vào mặt cô, hai mắt đục ngầu, hằn lên đầy sợi tơ máu, gần như gằn từng chữ một: “Tô Cẩm Tinh, cô cút đi cho tôi! Tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Khi đó, Tiêu Cận Ngôn mới hai mươi ba tuổi, bố mẹ không có, công ty không có, cái gì cũng không có, mà Tô Cẩm Tinh hai mươi tuổi cũng phát hiện đã mang thai rồi.
Tiêu Cận Ngôn hận cô như thế, cô sợ anh sẽ không chấp nhận đứa trẻ này nên đã lặng lẽ ra nước ngoài sinh, nghĩ đơn giản rằng cho anh thời gian bình tâm suy nghĩ, sau này quay lại sẽ giải thích hết mọi chuyện, nhưng cô cũng không biết tại sao, sự việc lại thành ra thế này.
Nhưng họa vô đơn chí, con trai cô khi sinh ra đã mắc bệnh nặng, tới bây giờ vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Cô hoảng hốt quay trở về, về nước tìm anh nghĩ cách, nhưng trớ trêu thay, lại nhìn thấy cảnh một người phụ nữ khác đang rúc vào lòng anh.
Cô gái kia chính là Dương Tuyết Duyệt.
Cô nghe nói, Dương Tuyết Duyệt chính là người đã cùng anh vượt qua quãng thời gian anh yếu lòng nhất.
Cô cũng nghe nói, Dương Tuyết Duyệt đối với anh như ánh mặt trời nơi cuối con đường, được anh hết mực yêu thương chiều chuộng.
Còn nữa, dưới sự cổ vũ của Dương Tuyết Duyệt, anh một lần nữa đứng lên và làm lại tất thảy, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, sự nghiệp đã bành trướng nhanh chóng, đến giờ đã đủ sức đối đầu với nhà cô.
Chưa hết, cô cũng nghe nói, bọn họ đang tính tới việc kết hôn…
Có điều, cô và Tiêu Cận Ngôn đã đăng kí kết hôn, chỉ chưa tổ chức hôn lễ mà thôi, về mặt pháp luật, Tiêu Cận Ngôn là chồng hợp pháp của cô, cô cũng là vợ hợp pháp của anh, Dương Tuyết Duyệt không có cách nào danh chính ngôn thuận mà gả cho anh.
Trong bốn năm làm vợ của anh, Tiêu Cận Ngôn không một giây một phút nào là không đề nghị cô ký vào đơn ly hôn, nhưng cô cố gắng lờ đi.
Cô vẫn luôn tâm niệm, cô yêu Tiêu Cận Ngôn như thế, cô có thể chờ đến ngày mọi chuyện được làm sáng tỏ, chờ được đến ngày anh hồi tâm chuyển ý. Nhưng đợi suốt bốn năm ròng rã, chẳng những không thấy Tiêu Cận Ngôn quay đầu, mà lại chờ được một giấy báo xét nghiệm, cô đã mắc ung thư.
Cô đột nhiên cảm nhận được một trận đau đớn truyền lên từ ngực, có lẽ là đã chạm vào những khoảng kí ức đau buồn kia nên mới ho dữ dội tới vậy.
Lúc này mùi máu tươi mãnh liệt xông tới, một bụm máu lập tức phút ra ngoài, bắn lên tấm ga trải giường trắng tinh.
“Cô làm sao thế?” Tiêu Cận Ngôn nhìn cô run rẩy mà hỏi.
Đáy lòng của cô lúc này mềm nhũn, nước mắt trào ra: “Cận Ngôn, em… có một chuyện rất quan trọng cần nói với anh, thực ra em không được khỏe, em bị bệnh…”
Tiêu Cận Ngôn cười lạnh một tiếng cắt đứt lời cô: “Đừng nói với tôi rằng cô bị bệnh sắp chết, nếu thật là như vậy tôi đốt pháo ăn mừng còn chẳng được. Cô chết rồi, tôi cũng không cần đơn ly hôn làm gì nữa, trực tiếp trở thành góa vợ, sau này lấy ai cũng được.”
“…” Những lời nói tiếp theo bị nghẹn lại nơi cuống họng.
“Cô còn chuyện gì muốn nói không?”
Cô thì còn chuyện gì để mà nói nữa chứ?
Cô lắc đầu: “Không còn chuyện gì nữa rồi.”
Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn dường như chú ý tới cái gì đó, nhìn về phía ga trải giường.
Cô cuống quít dùng thân thể che lại vết máu đỏ thẫm kia, sau đó vờ như không có chuyện gì.
“Đó là cái gì?” Tiêu Cận Ngôn đã đi tới, nhấc người cô ra chỗ khác, nhìn vết tích đỏ thẫm trên giường nói: “Đây là… máu sao?”
Tô Cẩm Tinh cắn môi, nắm chặt tay đề kìm nén cảm giác đau đớn này.
Tiêu Cận Ngôn khinh bỉ nhìn cô, sau đó chỉ vào vết máu kia nói: “Chỉ vì đêm nay, cô còn đi vá lại màng trinh nữa sao?”