Cố Mộc Thành vừa nhắc tới trẻ con, vô cùng hưng phấn: “Tôi phải đi thăm hai đứa mới phải. Dù sao tôi cũng chưa dùng ngày nghỉ phép năm.”
Anh ta cất kỹ quà tặng của cô bé, sau đó cùng ăn cơm trưa với Mặc Sơ.
Nhà hàng xoay tròn.
Người dùng cơm ở chỗ này, không giàu cũng sang.
“Bác sĩ Cố, anh mời tôi ăn trưa đắt tiền như thế, có khi người của ban kỷ luật sẽ điều tra xem anh có nhận tiền lì xì không đấy.” Mặc Sơ nói đùa với anh ta.
Cố Mộc Thành cười: “Cô đi tố cáo tôi sao?”
“Đã ăn đồ của người ta, sao tôi có thể đi tố cáo được chứ?” Mặc Sơ biết anh ta là anh em của Triển Lê Hàn, chắc chắn cũng là cậu chủ địa vị cao quý, nhưng một cậu chủ cao quý như thế, không thường thấy cầm dao phẫu thuật.
Cố Mộc Thành nghiêm mặt nói: “Yên tâm đi, tôi có đầu tư ở công ty, tiền lương của bệnh viên đúng là không đủ để tôi tiêu, nhưng tôi vẫn đủ nhiệt tình để làm công việc này.”
Mặc Sơ gật đầu một cái: “Nhìn ra được, nếu không với tiền đầu tư của anh, cũng đủ để anh ưn uống no say, còn chịu dày vò ở bệnh viện này làm gì chứ.”
“Còn cô?” Cố Mộc Thành ga lăng kéo ghế giúp cô: “Sao lại chọn là người tổ chức hôn lễ?”
“Vì cuộc sống.” Mặc Sơ cũng không giấu diếm anh ta: “Trước đó, khi công ty chiêu mộ thực tập sinh, tôi đã ứng tuyển ngay. Công việc đầu tiên của tôi vẫn luôn làm đến bây giờ.”
Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới bảo Cố Mộc Thành gọi món ăn, Cố Mộc Thành kêu Mặc Sơ gọi.
Mặc Sơ cũng không khách sáo, cô gọi vài món: “Nếu như cô ta tỉnh lại, anh nhớ báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ đến xem cô ta.”
Người phụ nữ này cũng ngốc thật, lúc đầu tưởng rằng tương thân tương ái, nhưng lại là một loạt mưu mô, thủ đoạn.
Thật ra, phụ nữ trong tình yêu cũng dễ dàng bị lạc lối.
Cố Mộc Thành nói: “Nội tiết tố của phụ nữ không giống với đàn ông, các cô dễ động tình còn đàn ông dễ động tính.”
“Anh cũng là đàn ông, nói câu này không sợ các anh em hợp nhau tấn công sao?” Mặc Sơ cười nói.
“Nói thật mà thôi.” Lúc này Cố Mộc Thành đưa mắt nhìn về phía cánh cửa xoay tròn.
Ở chỗ cửa xoay tròn, An Ngôn đang khoác tay Quyền Đế Sâm, dáng vẻ của anh anh tuấn, cao lớn, còn cô ta vừa quyến rũ vừa giàu tình cảm.
Hai người vừa tới, đều là người vô cùng cao quý, lập tức hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Nhìn lại Cố Mộc Thành và Mặc Sơ, bình thường hơn rất nhiều.
Cố Mộc Thanh mặc sơ mi quần tây, cậu chủ cao quý ưu nhã, cả người Mặc Sơ mặc đồng phục công sở, chỉ toàn là màu đen, ngồi trong đám người cũng không tìm được điểm sáng nào.
Hơn nữa cô còn ngồi đưa lưng về phía cửa, lúc này có ai đến, cô cũng không biết, cũng sẽ không để ý.
Chân mày Cố Mộc Thành nhíu lại.
Quyền Đế Sâm vừa mới kết hôn, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Nhưng anh lại công khai đi cùng một người phụ nữ khác, điều này sẽ khiến người khác nghĩ thế nào?
Cố Mộc Thành lại lặng lẽ nhìn Mặc Sơ một cái, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, tựa như không xảy ra gì cả.
“Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có dính lọ nghẹ sao?” Lúc Mặc Sơ ăn bữa trưa, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Đúng thế.” Cố Mộc Thành nói, anh đưa tay tới khẽ vuốt sợi tóc dính trên má Mặc Sơ.
Động tác có hơi gần gũi khiến Mặc Sơ ngẩn ra, cô đang cảm thấy bầu không khí lúc này có gì đó không ổn, cô lập tức nhìn thấy Quyền Đế Sâm và An Ngôn đang ngồi bàn bên cạnh.
Cô và Cố Mộc Thành ngồi một bàn.
Quyền Đế Sâm chồng cô và một người phụ nữ khác ngồi một bàn.
Tối qua ở cùng nhau, sáng nay lại ăn cơm chung với nhau.
An Ngôn không phát hiện Mặc Sơ đang ở chỗ này, cô ta làm nũng với Quyền Đế Sâm: “Đã lâu rồi em không ăn cơm ở chỗ này, lần này quay về, em nhất định phải ăn nhiều một chút, hay là anh ăn cùng với em nhé?”
Quyền Đế Sâm lại đang chăm chú nhìn Mặc Sơ, cô lại đang dùng cơm với Cố Mộc Thành, hơn nữa động tác của hai người còn ấm áp, thân mật như thế.
Cô và Cố Mộc Thành còn chuyện trò vui vẻ.
“Đế Sâm, anh có đang nghe em nói hay không đấy?” An Ngôn giậm chân: “Anh lại đang nhìn mấy cô gái xinh trong nhà hàng này, trên thế giới này có mấy người phụ nữ đẹp như em chứ?”
Lời nói này của cô ta khiến Cố Mộc Thành không nhịn được cười một tiếng: “Thật sự nên cầm gương soi một cái, chẳng kém cóc ghẻ là bao.”
An Ngôn vừa nghe có người châm chọc mình như thế, cô lập tức xoay người thì nhìn thấy Mặc Sơ ở bàn khác.
Mặc Sơ đang ăn cơm trưa với một người đàn ông khác, đương nhiên người châm chọc cô ta chính là người đàn ông này.
“Anh trai này, nếu như anh ghen tị việc dáng vẻ của tôi đẹp hơn bạn gái của anh thì cũng không cần chê bai tôi như thế.” Lời của An Ngôn vẫn mang theo vẻ nũng nịu.
Mặc Sơ cũng không nói gì, nhưng đã chắn chắn thông qua lời nói của An Ngôn.
An Ngôn biết rõ cô là vợ của Quyền Đế Sâm, giờ phút này còn giả ngu nói cô là bạn gái của Cố Mộc Thành.
Thế nên, không cần biết An Ngôn là gì của Quyền Đế Sâm, An Ngôn chính là chị gái trà xanh trong truyền thuyết.
Cố Mộc Thành thấy Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ gặp nhau cũng không nói lời nào, trong lòng anh ta biết, tình cảm của hai người cũng không ổn như vẻ bề ngoài.
Nói cách khác, anh ta vẫn còn cơ hội đúng không?
Thế nên, khi An Ngôn nói Mặc Sơ là bạn gái của Cố Mộc Thành, Cố Mộc Thành cũng không giải thích, ngược lại anh ta còn thuận theo: “Cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất, cũng là người có tố chất nhất trong lòng tôi. Người phụ nữ sống đẹp, có trí khôn mới là bản lĩnh.”
Mặc Sơ bị Cố Mộc Thành khen, ngượng ngùng: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Cố Mộc Thành lại vô cùng nghiêm túc: “Tôi nói thật.”
An Ngôn thấy bản thân mình đã đụng phải chiếc đinh mềm, Cố Mộc Thành, cô ta cong đôi môi đỏ mọng nhìn về phía Quyền Đế Sâm, tựa như thấy có người nói giúp Mặc Sơ, nhưng lại không ai giúp cô ta.
“Đế Sâm, anh nói xem em có đẹp không?” An Ngôn dứt khoát hỏi.
Nếu Quyền Đế Sâm nói An Ngôn xinh đẹp thế thì vứt Mặc Sơ ở chỗ nào.
Nếu như Quyền Đế Sâm không nói An Ngôn xinh đẹp, An Ngôn nhất định sẽ không buông tha.
Anh cũng không để ý tới An Ngôn, anh chỉ nhìn Mặc Sơ, giọng nói không thay đổi, tỉnh bơ: “Bà Quyền, ăn cơm trưa ở đây sao?”
“Ngài Quyền, đúng lúc anh cũng ăn cơm trưa ở đây.” Mặc Sơ diễn kịch với anh, hai người, anh một câu, em một câu.
Người khác không phân rõ thiệt giả, nhưng trong lòng hai người đều hiểu, có kẻ hở.
Quyền Đế Sâm chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, anh nói: “Tối hôm qua mệt mỏi như thế, anh cho là em sẽ ăn trưa dưới lầu ăn của công ty, sau đó nghỉ ngơi một chút trong phòng làm việc.”
Anh cố ý nói tối hôm qua mệt mỏi, cũng muốn ám chỉ tình cảm hai vợ chồng sâu nặng.
Cố Mộc Thành thông minh như thế, sao nghe không hiểu được.
Mặc Sơ cũng giống như thế.
Cô cũng không giải thích, chỉ nói: “Có một khách hàng tự sát trong tù, cô ấy vẫn luôn tin tình yêu vĩ đại, cuối cùng tình yêu lại tát cô ấy một bạt tai. Tôi đến bệnh viện thăm cô ấy, thuận tiện ăn cơm trưa với bác sĩ Cố. Cô gái này là ai thế? Đẹp thì rất đẹp nhưng trang điểm đậm một chút, người không biết còn tưởng rằng mấy người nổi tiếng trên mạng đấy.”
Cô nói chuyện lấp liếm, trong lời nói tiện thể nhắn gửi, cô cũng không nhàn rỗi để quanh co với anh.