Người đàn ông này, tại sao cô lại thấy có hơi quen thuộc.
Mặc Sơ không biết đã gặp anh ta ở đây, chỉ là giờ phút này trong lòng cô luôn nghĩ về con trai, cũng không có thời gian nghĩ nhiều.
Mặc Hi bị kinh sợ, nhưng cậu bé vô cùng biết điều, chưa từng khóc nháo, ngược lại còn an ủi Mặc Sơ.
Điều này càng khiến Mặc Sơ vui vẻ, yên tâm, lại đau lòng.
Vốn là một đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên, nhưng cậu bé lại phải chịu đựng gánh nặng gia đình quá sớm, trên lưng còn gánh vác thành kiến của thế đời.
Nhưng Mặc Sơ cũng rất vui mừng, hai đứa con của cô vẫn luôn khỏe mạnh lớn lên.
Chỉ là việc đụng xe lần này khiến lòng cô chịu tổn thương vô cùng lớn.
Cô nghĩ, hay là cô để hai đứa nhỏ quay về nước. Mặc dù lớp thiên tài là nơi nhiều người hướng tới, nhưng không có điều gì quan trọng hơn sự an toàn của bọn trẻ.
Sau khi Mặc Hi đã ngủ, Mặc Sơ bước ra khỏi phòng.
Cô không ngờ lại đụng phải người phụ nữ mình đã gặp ở sân bay.
“Sao cô lại ở đây?” Người nữ này hỏi cô: “Gặp lại thì chúng ta đã thân quen, cô Mặc Sơ, tôi tên là An Ngôn.”
“Chào cô.” Mặc Sơ nhìn con trai trong phòng: “Con trai tôi bị xe tông, đã ở đây hai đêm rồi. À đúng rồi, cô An, sao cô lại ở đây?”
An Ngôn chỉ chỉ vào một phòng bệnh bên ngoài: “Tôi đến thăm một người bạn.”
Mặc Sơ cũng nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường bệnh, chính là người đàn ông cô thấy quen mắt: “Anh ấy là…”
“Anh ấy tên Quyền Đế Đình.” An Ngôn nói.
Mặc Sơ có hơi sửng sốt, người này chỉ khác một chữ so với Quyền Đế Sâm.
An Ngôn nói thẳng: “Anh ấy là em cùng cha khác mẹ với chồng cô.”
Mặc Sơ gật đầu một cái, chẳng trách sao lại có cảm giác quen thuộc, hóa ra dáng vẻ của hai anh em này thật sự có hơi giống nhau.
An Ngôn nói: “Anh ấy đã hôn mê sáu năm, thật hy vọng có một ngày anh ấy có thể tỉnh lại.”
Mặc Sơ đối với người ở nhà họ Quyền, thật sự có chút không hiểu.
Quyền Đế Sâm cũng không chủ động nhắc tới người nhà của mình.
Nếu là cùng cha khác mẹ, chắc chắn năm đó cũng xảy ra tranh chấp tình cảm. Nếu không thì sao có cùng một người bố mà lại khác mẹ được chứ?
Lúc này, An Ngôn nói: “Cô không phát hiện, con trai cô có mấy phần giống với Đế Đình sao?”
Sắc mặt Mặc Sơ nhanh chóng thay đổi, cô vẫn cho rằng… rằng giống với Quyền Đế Sâm.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Quyền Đế Đình cũng có thể là bố của con cô đúng không?
“Chỉ là giống mà thôi.” Mặc Sơ có chút không ưa người phụ nữ này, An Ngôn thấu triệt mọi thứ như thế.
Nhưng trong lòng Mặc Sơ vẫn hy vọng, Quyền Đế Sâm là bố của con cô, nhưng bây giờ lại xuất hiện một Quyền Đế Đufnh.
Trong lòng Mặc Sơ thật sự có chút loạn.
Mặc Hi xảy ra tai nạn xe cộ ở nơi xứ lạ, hơn nữa còn có một người đàn ông giống thế xuất hiện.
Mặc Sơ không nói gì với An Ngôn, cô quay lại phòng bệnh của con trai, bầu bạn với cậu bé.
An Ngôn cũng quay về phòng bệnh của Quyền Đế Đình, cô xem tin tức Diệp Tử gửi tới. Diệp Tử tới New York là để thăm hai cục cưng này.
Thế nên, An Ngôn đúng thật không nhận lầm Mặc Sơ.
Sau khi Mặc Hi ở bệnh viện hai ngày, đứa trẻ này vẫn vui sướng, cậu bé nói mình không sao.
Mặc dù Mặc Sơ lo lắng không thôi, cô cũng chỉ có thể để Mặc Hi xuất viện.
Hôm đó, trước khi hai người đi.
An Ngôn gọi Mặc Sơ lại: “Cô Mặc, tôi có một món đồ muốn cho cô xem.”
Mặc Sơ cùng cô ta tới chỗ yên tĩnh, An Ngôn nói cho cô biết kết quả giám định ADN, trong báo cáo nói, Mặc Hi và Quyền Đế Đình thật sự là bố con.
“Sao cô có thể làm như thế?” Mặc Sơ tức giận: “Tôi có quyền tố cáo cô.”
“Cô tức giận, tôi cũng không trách cô.” An Ngôn đưa mắt nhìn cô: “Nhưng Đế Đình đã hôn mê sáu năm rồi, bác sĩ nói không biết bao giờ anh ấy mới tỉnh lại. Nếu như anh ấy có một đứa con trai, tôi nghĩ có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh ấy tỉnh lại hay không? Cứ như thế, không phải là một chuyện tốt sao?”
Mặc Sơ đưa kết quả xét nghiệm ADN cho An Ngôn: "Tôi sẽ không thừa nhận báo cáo xét nghiệm này, tôi không cần biết mục đích của cô là gì. Nhưng mong cô cách xa đứa bé một chút.
Kết quả xét nghiệm ADN này không nhận được sự đồng ý của cô, đối với Mặc Sơ mà nói là sự đả kích không nhỏ.
Cô đồng chấp nhận, hai đứa trẻ này không phải của Quyền Đế Sâm, nhưng cô không thể chấp nhận đứa trẻ này là của em trai cùng cha khác mẹ với anh. Cũng như, người đàn ông sáu năm trước người đàn ông cùng giường với cô lại là người đàn ông đã hôn mê sáu năm này.
Trong lòng Mặc Sơ như sóng lớn dâng trào mãnh liệt.
Cô cũng không nhìn An Ngôn, xoay người rời khỏi đó.
An Ngôn cũng không gọi cô lại, dù sao An Ngôn đã đạt được mục đích.
Lúc Mặc Sơ đưa Mặc Hi tới trường học, tâm trạng cô có chút không yên.
Cho tới khi Quyền Đế Sâm gọi cho cô, cô cũng có chút không yên lòng.
Nhưng một mình trải qua quá nhiều chuyện ở nước ngoài, giờ phút này, việc cô lệ thuộc vào anh càng lúc càng nặng.
“Đế Sâm.” Mặc Sơ nhẹ giọng gọi anh.
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng của cô hơi nặng giọng mũi: “Sao thế?”
“Có thể là do không quen.” Mặc Sơ nói: “Em sẽ về trễ mấy ngày, con em có chút không thoải mái.”
“Có cần anh phái bác sĩ tới không?” Quyền Đế Sâm hỏi cô.
“Không cần.” Mặc Sơ nói: “Đế Sâm.”
“Sao thế, có phải nhớ anh không?” Quyền Đế Sâm cười: “Nhớ anh thì về sớm một chút.”
“Được.” Mặc Sơ nhẹ giọng nói với anh, kết quả giám định ADN kia giống như một tảng đá đè trong lòng cô.
Quyền Đế Sâm chưa bao giờ nhắc tới thành viên gia đình, sao cô có thể hỏi anh chứ.
Huống chi, Quyền Đế Sâm cũng hào phóng đón nhận con của cô, nếu cô hỏi căn nguyên vấn đề thì chẳng phải sẽ tỏ ra cô quá hẹp hòi sao?
Ở nơi đất khách quê người, Mặc Sơ còn không thích ứng nhanh bằng hai đứa trẻ.
Mấy ngày nay đầu óc của cô choáng váng, thậm chí còn có lúc muốn ói, hoặc không kéo được tinh thần.
Nhìn cục cưng nhỏ bé, Mặc Hi đã sớm thoát khỏi bóng mờ của việc bị xe tông, Mặc Hàm lại liên tục trúng thưởng, trở thành hoa hậu trường học.
Bọn họ cũng vô cùng thích cách giáo dục của nước ngoài, vừa học vừa chơi, mặc dù nói là lớp thiên tài, nhưng cũng không học nhồi nhét.
Mặc Sơ cũng nảy ra ý định từ chức chức vụ trong nước, ra nước ngoài chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt.
Chỉ là, Quyền Đế Sâm có đồng ý không?
Bây giờ cô là người có hôn ước, nếu như hai người vừa mới kết hôn, cô lại ra nước ngoài. Trở thành mợ chủ của nhà giàu có, nhất cử nhất động của cô đều bị chú ý.
Nhưng Mặc Sơ vẫn muốn thương lượng với Quyền Đế Sâm một chút, cô nghĩ hẳn là anh tương đối dễ nói chuyện.
Cuộc sống của Mặc Sơ ở New York cũng sắp kết thúc, cô cũng không gặp lại An Ngôn, nhưng kết quả xét nghiệm ADN của An Ngôn lại nằm trong lòng Mặc Sơ.
Cô không muốn quan tâm, cô cũng không muốn nghĩ chuyện này, nhưng, chuyện này, cô cho rằng sẽ không xảy ra sao?