Sắc mặt Mặc Sơ lập tức thay đổi, ai cũng có những vết thương lòng không thể nói ra.
Mà vết thương của Mặc Sơ chính là bố mẹ ruột của cô không cần cô.
Bố mẹ sinh cô ra nhưng lại không nuôi dưỡng cô, lưu lạc ở bên ngoài, trở thành cô nhi.
Có thể nói vết thương này đã khiến cô đau đớn cả đời.
Lúc này, bà chủ Long vạch trần vết sẹo của cô, đương nhiên cô sẽ cảm thấy đau đớn.
Chỉ là, dưới sự cưng chiều của Quyền Đế Sâm, vết thương đang khép lại từng chút từng chút.
Cũng chỉ có anh mới hôn lên vết thương của cô, còn người khác sẽ không ngừng bóc trần vết thường của cô, rắc muối lên trên vết thương của cô, khiến vết thương của cô trở nên thối rữa, thậm chí không ngừng kết mủ.
“Bà chủ Long, không phải bà mắc chứng ảo tưởng đấy.” Mặc Sơ cũng không chút khách sáo phản bác lại bà ta: “Bà thấy bất kỳ người nào cũng nghĩ người ta muốn hại bà. Tôi là cô nhi, nhưng tôi đang làm điều đúng, tôi đứng thẳng. Chỉ cần Đế Sâm thích tôi đảm nhận trách nhiệm mợ chủ nhà giàu có, thế thì tôi chính là mợ chủ nhà giàu có. Bà dạy dỗ con gái mình cho tốt, không nuôi được rồi tới nơi này khóc lóc. Bà có chứng cứ gì, nếu không có chứng cứ thì bà về đi, nếu không để gọi bảo vệ lên đưa bà đi thì cũng không tốt lành gì.”
Bà chủ Long nhìn Mặc Sơ nói chuyện như thế, bà ta không dám tin nhìn Quyền Đế Sâm: “Thấy không? Tôi là phu nhân phó tổng thống, dựa vào cái gì mà cô ta dám nói với tôi như thế.”
“Tôi cưng chiều, có ý kiến?” Quyền Đế Sâm hơi híp mắt, thứ anh cần chính là Mặc Sơ như thế.
Cô có thể hiền lành, có thể dịu dàng, ấm áp, cô cũng có thể dũng mãnh, cũng có thể ác liệt.
Bà chủ Long bị cô chọc giận suýt hộc máu, hết lần này tới lần khác không tìm được lời nào để đánh trả.
Bà ta giẫm hai chân, nằm trên đất ăn vạ: “Quyền Đế Sâm và con hồ ly tinh Mặc Sơ này đánh người, bọn họ thật sự không phải người, đánh cả bà già như tôi. Bọn họ làm tổn thương con gái tôi, bây giờ lại chỉnh tôi.”
Quyền Đế Sâm không để ý đến bà chu Long, anh chỉ để Tả Điễn Vũ chụp một tấm ảnh, cố ý gửi đến ch đài truyền hình.
Đề mục là: Long Yên ở tù vì hút bột trắng, bà chủ Long đến tập đoàn Quyền Thị chơi xấu.
Khi Long Diệu Thiên nhận được tin từ nội bộ đài truyền hình, sau khi bức ảnh được gửi tới, ông ta vội vàng đến công ty của Quyền Đế Sâm.
Sau khi Long Diệu Thiên tới, kéo bà chủ Long từ dưới đất lên: “Bà quậy đủ chưa, con gái biến thành dáng vẻ thế nào đã khiến tôi mất mặt rồi, bà còn làm mất cái mặt già nua này của tôi nữa.”
Bà chủ Long không ngờ, Long Diệu Thiên không ủng hộ bà ta cũng được, trái lại còn mắng bà ta.
“Cái đồ không có lương tâm, khốn khiếp.” Bà chủ Long cũng mắng lại: “Ông là ngại Long Yên làm bẩn kiếp sống chính trị của ông đúng không? Cái đó có gì quan trọng chứ, bây giờ Long Yên thảm như thế, nói không chừng chính bọn họ hại đấy.”
“Đủ rồi.” Long Diệu Thiên rống to.
Bà chủ Long cũng không dám nói gì nữa.
Lúc này, Long Diệu Thiên nhìn về phía Quyền Đế Sâm: “Đế Sâm, bây giờ bà ấy đang nóng lòng vì con gái, làm một vài chuyện vượt quá giới hạn. Mong cậu có thể bỏ qua cho, tôi đưa bà ấy đi trước.”
“Đối với việc ngài Long sẵn sàng tranh cử tổng thống, tôi cũng nguyện ý dốc hết tài lực, đồng hành cùng ngài Long.” Quyền Đế Sâm biểu lộ rõ ràng thái độ của mình: “Nhưng tôi hy vọng ngài Long có thể quản lý tốt người bên cạnh mình.”
“Được.” Long Diệu Thiên đưa vợ mình rời khỏi đó.
Bà chủ Long vừa ra khỏi công ty, sau khi lên xe, nói: “Ông xem, tôi nói đúng không, ông chính là muốn làm tổng thống, ông còn muốn cả khả năng tài chính của Quyền Đế Sâm. Ông chỉ nghĩ cho chính bản thân ông, chưa từng nghĩ cho chúng tôi.”
“Bà im miệng cho tôi.” Ánh mắt Long Diệu Thiên bắn ra ánh sáng thâm hiểm như rắn độc: “Còn dám đến trước mặt Quyền Đế Sâm uy hiếp nữa, tôi sẽ cắt đứt chân bà, nhốt bà lại, để bài không đi đâu được nữa.”
“Ông muốn làm tổng thống, đã là suy nghĩ điên rồ rồi.” Bà hủ Long châm chọc ông ta.
Phòng làm việc tổng giám đốc công ty.
Quyền Đế Sâm kêu nhân viên dọn vệ sinh, vệ sinh, xử lý khử độc toàn bộ phòng làm việc.
Anh đưa Mặc Sơ đi ăn tối, sau khi hai người vào thang máy, anh hỏi cô: “Tối muốn ăn gì.”
“Em thật sự cảm thấy, gần đây em ăn quá tốt, thậm chí còn mập ra. Hay là tối nay ăn xà lách, giảm cân đi.” Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn anh.
Quyền Đế Sâm đưa tay khoác lên ngang hông cô, bàn tay nhẹ nhàng nhéo một cái: “Cảm giác đúng là hơi có thịt một chút.”
“Thật sao?” Con ngươi Mặc Sâm to ra: “Em nói mà, cảm thấy gần đây đi bộ cũng có chút mệt mỏi, hóa ra thật sự mập ra.”
Quyền Đế Sâm xít lại gần, đưa mắt nhìn cô, trong ánh mắt anh phản chiếu nét mặt tươi cười của cô: “Có mập lên hay không, tối nay anh sẽ kiểm tra cho em.”
“Anh sẽ?” Mặc Sơ có chút kinh ngạc.
“Đương nhiên.” Quyền Đế Sâm nhấn xuống hầm đậu xe F1.
Mặc Sơ rời khỏi thang máy: “Anh kiểm tra thế nào?”
Quyền Đế Sâm để cô lái xe: “Cách trực tiếp nhất chính là lột sạch bà Quyền, rồi anh lấy tay đo lượng.”
Mặc Sơ dẫm lên chân anh, cô lại đang mang giày cao gót, một cái giẫm chân này, để lại dấu giày rõ ràng trên giày da của anh.
Người đàn ông này còn có thể nói chuyện thô tục tốt như thế. Đúng là khủng khiếp.
“Bà Quyền, cái này là mưu sát chồng đấy.” Quyền Đế Sâm thấy cô đạp anh, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Mặc Sơ cảm thấy, kể từ sau khi cô kết hôn với Quyền Đế Sâm, cô đã sống một cuộc sống thẹn thùng và ngượng ngùng.
Buổi tối, Mặc Sơ thật sự làm xà lách ăn.
Kết quả, ngài Quyền tự mình xuống bếp, làm một nồi cà ri thịt bò.
Bà Quyền ăn xà lách, nằm trên ghế sô pha, đang xem một bộ phim tình cảm. Cô vừa nghe mùi thịt bò, lập tức chạy tới.
“Ngài Quyền, sao anh có thể như thế.” Bà Quyền khiếu nại.
Ngài Quyền vẫn còn đeo tạp dề làm biết, tay áo sơ mi của anh kéo lên tới cùi chỏ, vạt áo cũng nằm ngoài quần tây, dáng vẻ vô cùng tùy ý, nhưng lại là hình ảnh chết người.
Anh từ phòng bếp bước ra, còn bưng cả nồi cơm điện ra. Anh múc hai chén cơm, một chén cho Mặc Sơ, một chén cho bản thân mình.
“Phải thử một chút xem tay nghề của ngài Quyền thế nào.” Ngài Quyền vô cùng hào phóng nói.
Bà Quyền nuốt nước bọt, nếu cô mà ăn tiếp thì đoán chừng phải đổi cả váy.
Cô bĩu môi: “Rõ ràng đã nói sẽ ăn xà lách rồi mà.”
Xà lách chỉ toàn rau cải, ăn cũng sẽ không mập, lại còn thêm cả chất sơ, còn giúp da dẻ đẹp hơn.
Quyền Đế Sam gắp một miếng thịt bò, thổi thổi, thử nhiệt đột một chút, khi thấy không còn nóng nữa mới đưa tới môi cô: “Ngài Quyền hiếm khi xuống bếp, bà Quyền không nếm thử tay nghề một chút thì sao được.”
“Em mập thì sao?” Mặc Sơ đấu tranh tư tưởng, muốn ăn nhưng lại sợ mập, không ăn thì lại cảm thấy có lỗi với dạ dày của mình.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Sau khi cơm nước xong, chúng ta vận động gấp đôi, anh đảm bảo lượng calorie mà em nạp vào sẽ tiêu hao hết.”
Đương nhiên, vận động này không phải vận động kia.