Mặc Sơ là bà Quyền rồi, không chỉ một mình anh gọi cô như vậy nữa.
Cô nhìn Quyền Đế Sâm, trên đôi môi mỏng gợi cảm của anh vẫn còn vương lại vệt son môi của cô, nhìn qua trông rất ái muội và có vẻ lưu luyến.
Triển Lê Hàn ho khan: “Khách quý bên dưới có ai còn độc thân, mời giơ tay lên nào!”
Rất nhiều người giơ tay lên.
“Chúng ta phải đòi Tổng giám đốc Quyền phát bao lì xì, mọi người thấy vậy có được không?” Triển Lê Hàn vừa cười vừa nói: “Nếu không thì đúng là hành chết chúng ta không chịu đền mạng rồi.”
Khách quý ngồi bên dưới đều nở nụ cười.
“Nhưng các bạn thân mến, đã đến lúc mọi người phản kích lại, bởi vì cô dâu và chú rể phải mời rượu chúng ta rồi.” Một tay Triển Lê Hàn chỉ lên không trung: “Hôm nay chúng ta chuốc say chú rể đẹp trai này nhé, có được không?”
Quyền Đế Sâm không quan tâm đến những lời Triển Lê Hàn nói, anh cúi đầu, ngưng mắt nhìn Mặc Sơ: "Hôm nay em muốn anh lên sân khấu thể hiện thế nào đây?”
Mặc Sơ cũng đưa mắt nhìn anh: “Em muốn anh điều khiển máy bay chiến đấu bay lên trời xanh.”
Quyền Đế Sâm nghe vậy thì nắm tay cô, hai người bước về phía ngoài boong tàu.
Triển Lê Hàn vừa thấy hai người rời đi thì: “Làm gì vậy hả, Tổng giám đốc Quyền vừa nghe tôi nói sẽ bị chuốc say nên đi rồi kìa.”
Quyền Đế Sâm dẫn Mặc Sơ đến chỗ đậu máy bay chiến đấu, anh cởϊ áσ vest trên người ra, vứt sang một bên rồi đi vào phòng điều khiển, sau đó vươn bàn tay to của mình về phía Mặc Sơ.
Mặc Sơ nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên: “Em cũng đi ư?”
Cô còn tưởng mình sẽ đứng ở đây nhìn anh lái máy bay chiến đấu bay lượn trên trời thôi, chỉ vậy cũng đã quá sức tưởng tượng rồi.
Nào ngờ anh lại mời cô đi cùng anh.
“Em đi được hả?” Mặc Sơ ngạc nhiên đến nỗi giọng nói của cô cũng thay đổi.
“Anh nói được là được.” Quyền Đế Sâm hơi dùng lực một chút là đã có thể kéo cô vào trong.
Mặc Sơ cảm thấy vô cùng mới mẻ, vô cùng hưng phấn.
Cô ngồi bên cạnh anh, thắt dây an toàn cẩn thận, nhìn trời xanh và đại dương vô tận. Giây phút này, trái tim cô cũng theo anh bay thẳng lên trời cao.
Quyền Đế Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ hưng phấn của cô, còn có đôi tay lúng túng không biết để ở đâu vì căng thẳng, hồi hộp.
Anh vươn tay ra, ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Không cần căng thẳng.”
“Có anh ở đây nên em không căng thẳng.” Mặc Sơ nhìn anh.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc khiến cô không tiêu hóa kịp.
Nhưng cô biết chắc một điều rằng, chỉ cần có anh ở bên thì cô sẽ không sợ điều gì nữa.
Quyền Đế Sâm khởi động máy bay chiến đấu bay vút lên trời.
Mặc Sơ cảm thấy giây phút này ở bên anh thật tốt.
Dù cuộc sống vô vàn thú vị hay thất vọng tột cùng, cô vẫn nghĩ rằng chỉ cần cuộc đời này có anh thì sống không uổng phí.
Lúc máy bay chiến đấu của hai người bay lượn trên bầu trời thì đồng thời cấp dưới của Quyền Đế Sâm cũng khởi động máy bay, sắp xếp đội hình rồi theo sát phía sau hai người họ.
Khoảnh khắc đó, Mặc Sơ cảm động đến mức không nói thành lời.
Hoặc có thể là do hôn lễ này quá ảo mộng, khiến cô tưởng mình đang lạc trong giấc mơ.
Nhưng mà bây giờ cô thực sự rất vui, rất rất vui.
Đám cưới của hai người được phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới khiến nhiều người chứng kiến cảnh Mặc Sơ trở thành cô dâu của Quyền Đế Sâm, có người gửi lời chúc phúc, có người buông lời nguyền rủa.
Trong bệnh viện.
Bác sĩ và y tá vội vàng đưa chuyện với nhau.
“Mọi người biết gì chưa, cô dâu trong đám cưới của Tổng giám đốc Quyền không phải là con gái của Phó tổng thống đâu.”
“Trời ạ, là ai thế, tôi còn phải vào phòng giải phẫu nữa, nói nhanh lên.”
“Nghe nói cô dâu là người chuyên chủ trì hôn lễ, tên là Mặc Sơ đấy.”
Người nghe được tin tức này bao gồm cả Cố Mộc Thành và Mặc Chiêu Đệ.
Cố Mộc Thành mới nghe thì không tin nhưng khi tận mắt nhìn thấy phát sóng trực tiếp trên truyền hình, nhìn thấy cảnh Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thực sự ở bên nhau và người chủ trì hôn lễ cho hai người đổi thành Triển Lê Hàn, trái tim anh ta như vỡ tan thành nghìn mảnh.
Mặc Chiêu Đệ tháo giày trên chân ra, đập vào màn hình tivi.
Sao người phụ nữ kia có thể gả cho Quyền Đế Sâm quyền thế hiển hách được cơ chứ?
Mặc Chiêu Đệ thích Quyền Đế Sâm vô cùng, Mặc Sơ chẳng qua cũng chỉ là một ả đàn bà đã qua sử dụng, lại còn có con riêng với chồng trước, người như vậy sao có thể gả cho Quyền Đế Sâm được đây?
Mặc Chiêu Đệ lao ra khỏi bệnh viện như một kẻ tâm thần, cô ta chỉ muốn lôi Mặc Sơ từ trên màn hình tivi xuống.
Nơi phát sóng trực tiếp.
Từ lúc máy bay chiến đấu lái ra ngoài, Mặc Sơ đã bắt đầu đứng không vững.
Quyền Đế Sâm vươn tay ra ôm lấy cô: “Bà Quyền, tối nay còn chưa bắt đầu mà sao hai chân em đã mềm nhũn ra rồi.”
Anh nói bằng giọng vô cùng nghiêm trang nhưng lại ẩn chứa hàm ý vô cùng sâu xa.
Mặc Sơ tựa đầu vào lòng anh, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy quần áo của mình, cô thật sự không ngờ ngồi trên máy bay chiến đấu lại là chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, suýt chút nữa thì cô chịu không nổi.
Lúc hai người trở về bữa tiệc, Mặc Sơ đã thay một bộ lễ phục khác. Đó là một bộ lễ phục dạ hội giống mỹ nhân ngư, bên trên có đính một viên pha lê hình vảy cá.
Cô vừa xuất hiện thì tất cả những người có mặt ở đó đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Cô cũng thực sự không ngờ là mình lại được chuẩn bị cho nhiều bộ lễ phục đắt tiền như vậy.
Mời rượu là chuyện chắc chắn phải làm rồi.
Quyền Đế Sâm nắm tay Mặc Sơ tiến về phía bàn của Quyền Thịnh Quốc trước.
“Ông nội, cháu và Mặc Sơ kính rượu ông.” Quyền Đế Sâm nâng ly.
Mặc Sơ cũng biết vị trí của Quyền Thịnh Quốc trong lòng Quyền Đế Sâm nên cô nhẹ nhàng nói: “Ông nội, Mặc Sơ kính rượu ông.”
Quyền Thịnh Quốc nhìn đôi kim đồng ngọc nữ rồi gật đầu: “Được.”
Ba người chạm cốc rồi cạn ly.
Quyền Đế Sâm dắt tay cô sang một bên: “Tiếp theo chỉ cần anh uống là được, em không cần uống nữa.”
“Nhưng anh sẽ say đấy.” Mặc Sơ nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng.
“Em yên tâm đi, dù có say thì anh vẫn đủ năng lực để trải qua đêm tân hôn mà.” Quyền Đế Sâm nở nụ cười.
“Người ta không nói đến chuyện này mà.” Mặc Sơ vươn tay ra bấm nhẹ lên cánh tay anh.
Quyền Đế Sâm nắm ngược lại tay cô: “Em đi nghỉ ngơi một lát đi, đừng đi lung tung nhé.”
“Vâng.” Mặc Sơ gật đầu: “Anh cũng không cần phải uống quá nhiều đâu.”
Mặc Sơ về phòng nghỉ, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đứng trong phòng nghỉ ngơi, cô đưa mắt nhìn màu xanh nhạt của nước biển và bầu trời cũng có cùng tông màu đó.
Cô uống một ly nước, đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc: “Cô Mặc.”
Mặc Sơ vừa quay đầu lại thì thấy Cố Mộc Thành.
“Bác sĩ Cố.” Mặc Sơ đưa mắt nhìn anh ta.
Cố Mộc Thành nói bằng giọng có phần khổ sở: “Cô có yêu anh ta không?”
Mặc Sơ giật mình, không hiểu tại sao Cố Mộc Thành lại hỏi như vậy.
“Tôi thích cô.” Cố Mộc Thành tiến lại gần cô: “Nhưng tôi còn chưa kịp bày tỏ tình cảm với cô thì cô đã trở thành cô dâu của người khác mất rồi. Cô Mặc, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô có yêu anh ta không?”
Mặc Sơ nghe vậy thì khá ngạc nhiên, Cố Mộc Thành thích mình sao?
“Cũng coi như là thích đi nhỉ?” Mặc Sơ nói khẽ.
Ít nhất thì cô cũng cảm thấy rất khó chịu khi nhìn anh cưới một người phụ nữ khác.
Đây chính là tình yêu mà con người ta hay nói đúng không?
Cố Mộc Thành gật đầu: “Nếu cô có tình cảm với anh ta thì tôi chúc phúc cho cô nhé. Nhưng dĩ nhiên cô Mặc à, tôi mong anh Quyền cũng sẽ thích cô, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Mặc Sơ bị anh ta chọc cười.
“Nếu không thì tôi sẽ cướp cô khỏi tay anh ta.” Cố Mộc Thành nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc.