Chặng đường trên con đường đời rất dài này có biết bao người không thể vượt qua cám dỗ mà bỏ rơi một nửa yêu thương của mình.
“Hôn nhân là một điều thiêng liêng cao quý, hai trái tim ấm áp hấp dẫn lẫn nhau, tình yêu cháy bỏng. Trong tương lai, những điều vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày sẽ làm hao mòn dần tình yêu này, nhưng phải luôn thật lòng yêu thương đối phương thì mới có thể hạnh phúc mãi mãi trong cung điện hôn nhân.” Mặc Sở nói với vẻ xúc động: “Chúc phúc cho đôi vợ chồng son chúng ta, hạnh phúc mỹ mãn sớm sinh quý tử!”
Sau khi nói xong, cô nhìn xuống dưới sân khấu thì không biết từ khi nào có một đôi mắt nhìn cô chăm chú.
Quyền Đế Sâm! Anh đến lúc nào vậy?
Chẳng lẽ anh cũng là một vị khách à?
Bên cạnh anh toàn là một bàn phụ nữ, thậm chí còn phải thêm ghế.
Những người phụ nữ vô cùng có khí chất cũng hận không thể dính chặt lên người anh.
Tại sao một người đàn ông được chào đón như anh lại cưới một người phụ nữ bình thường như cô chứ?
Sau khi hôn lễ này kết thúc, Mặc Sơ chuẩn bị rời đi, vết thương trên người làm cô vô cùng đau đớn.
Cô cầm lấy xách tay rồi đi vào trong thang máy.
Lúc cô đứng ở bên đường chờ taxi, đợi được một lúc lâu cũng không có chiếc taxi nào đi qua cả.
Lúc này là tám giờ tối, là giữa lúc cao điểm tắc đường.
Cô đứng tựa vào cột quảng cáo hai tay tự ôm lấy thân thể mình.
Đầu mùa xuân, ban đêm vẫn rất lạnh.
Cô chỉ khoác một chiếc áo vest mỏng, gió lạnh thổi tới làm cơ thể cô không ngừng run lên.
Bỗng nhiên một chiếc xe quen thuộc chạy tới rồi dừng lại bên cạnh cô.
Cửa kính xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, đó chính là khuôn có một không hai của Quyền Đế Sâm.
“Lên xe đi!” Giọng nói của anh trầm thấp, không phải giọng điệu thương lượng mà là giọng điệu mệnh lệnh đặc trưngcủa anh.
Quyền Đế Sâm nhìn cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi cũng tím tái vì lạnh, đôi mắt to xinh đẹp mờ mịt, đôi tay nhỏ bé lạnh buốt đến mức đỏ bừng.
Mặc Sơ không biết là anh rời hôn lễ sớm như vậy, cô không làm trái với mệnh lệnh của anh mà phối hợp mở cửa xe rồi lên xe ngồi xuống.
Trên xe ấm áp hơn ở bên ngoài nhiều, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh!”
Xe đi đến vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Biệt thự của anh nằm ngay bên bờ biển.
Tối nay là đêm tân hôn của hai người họ, Mặc Sơ hiểu rõ giá trị của mình ở đâu.
Cô đứng trên sân thượng, ngắm nhìn vịnh biển rộng lớn trong xanh, bên bờ biển có nhiều ánh đèn đang tỏa sáng giống như một con rồng lửa rất dài, phối hợp với ánh sáng lấp lánh trên bầu trời.
Quyền Đế Sâm rót hai ly rượu vang, anh đưa cho cô một ly.
Mặc Sơ nhận lấy rồi chăm chú nhìn anh, đột nhiên không biết nên nói gì.
Mặc dù khi làm MC cho hôn lễ, miệng cô rất hoạt ngôn, nhưng khi đối mặt với anh thì cô lại im lặng.
“Cô rất hồi hộp sao?” Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm hơi híp lại.
Mặc Sơ gật đầu.
“Uống một ly rượu vang thì sẽ đỡ hơn đấy.” Quyền Đế Sâm cụng ly với cô.
Mặc Sơ đưa ly rượu lên môi, hương vị ngọt ngào của rượu vang tràn ngập giữa răng với môi.
Uống xong một ly rượu vang, cô thả lỏng tinh thần.
Quyền Đế Sâm buông ly rượu xuống, anh cúi đầu nhìn cô. Khi đối mặt với ánh mắt nóng rực của anh thì trong lòng cô rất căng thẳng. Anh kéo cô vào lòng, cúi đầu rồi hôn lên môi cô…
Lúc này Mặc Sơ căng thẳng không biết nên phản ứng như thế nào, cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi của anh linh hoạt, mạnh mẽ cạy đôi môi của cô ra.
Hương bạc hà thoang thoảng, thơm ngát dần dần lan tỏa trên đầu lưỡi cô.
Cô hơi ngây ngô, không biết phải hôn môi như thế nào khiến cho Quyền Đế Sâm hơi bất ngờ.
Cô đã hai mươi tư tuổi, không thể nào chưa có bạn trai chứ!
Cô rất ngọt ngào và xinh đẹp, điều này giống như anh đoán.
Bàn tay to của anh giữ chặt sau gáy cô, làm cho nụ hôn càng kéo dài, càng nồng nàn, càng mãnh liệt hơn. Còn cô thì chỉ còn cảm giác không thể thở nổi.
Dưới bóng tối trên sân thương, hai bóng người vô cùng quyến luyến.